Triệu Thanh Hà vô cùng uất ức, bị người khác vu oan trắng trợn như thế, muốn giải thích cũng không có cách nào.
Vì trong điện thoại của Phó Bân thật sự có số điện thoại của cô.
Giọng nói trong ghi âm của điện thoại cũng là của cô.
Có trăm cái miệng cũng không bào chữa được!
“Các người ngậm máu phun người, sao con gái tôi có thể hại Yên Nhiên được! Đây đều là do các người làm giả!”
Trần Ngọc lao tới tát Phó Bân một bạt tai, lạnh lùng nói: “Cậu mau khai báo đúng sự thật, rốt cuộc là ai xúi giục cậu vu oan con gái tôi!”
Phó Bân đã bị đánh đến mức thoi thóp, yêu ớt nói: “Tôi không nói dối, thật sự là Triệu Thanh Hà bảo tôi làm thế.”
Trần Quốc Vinh siết chặt lấy gậy, cháu gái Trần Yên Nhiên mà ông ta yêu thương nhất bị người khác bắt cóc, nếu quản gia Chung đến muộn một bước, có lẽ đã bị người ta hại chết.
“Thanh Hà, cháu còn gì để nói không.”
Trần Quốc Vinh tỏ vẻ mệt mỏi, những người thân thiết của ông ta lại không thể sống trong yên bình, đây là điều khiến một người già cảm thấy đau khổ nhất.
“Ông ngoại, cháu không có làm! Triệu Thanh Hà cháu khinh thường làm chuyện thế này!”
Triệu Thanh Hà thất vọng nói.
“Bây giờ cô muốn nó gì mà chẳng được! Tôi đánh chết đồ đê tiện nhà cô!”
Trần Vinh lao tới, giơ tay muốn đánh lên mặt Triệu Thanh Hà.
Bàn tay của ông ta còn chưa đánh trúng mặt Triệu Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3675965/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.