Chương trước
Chương sau
"Ngài Vương, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên nổi lòng tham, tôi cũng không dám nữa. Tha cho nhà họ Bạch tôi đi."

Bạch Lĩnh quỳ rạp dưới đất như bùn nhão.

Trần Thạch chắc chắn sẽ khiến nhà họ Bạch chết mất, chỉ khi Vương Bác Thần mở miệng, nhà họ Bạch mới có thể sống.

"Nể tình tổ tiên nhà họ Bạch các người từng có công hộ quốc, sẽ giữ lại mạng cho ông. Dám có lần sau, sẽ giết không tha!"

Tổ tiên nhà họ Bạch, từng hiến toàn bộ gia sản để chống giặc ngoài, gia chủ của nhà họ Bạch thế hệ đó chết trận, ba người con trai thì chết hai, một người tàn phế. Cả nhà nhà họ Bạch chỉ còn lại người con trai tàn phế kia.

Có thể nói công lao không nhỏ!

Mà Bạch Lĩnh chính là con trai của tam thiếu gia tàn phế nhà họ Bạch.

Đối với gia tộc như vậy, hậu duệ của người có công chỉ cần không phải là tội ác tày trời, anh đồng ý cho cơ hội thứ hai.

"Cút!"

"Cảm ơn Ngài Vương, cảm ơn Ngài Vương."

Bạch Lĩnh nhanh chóng được người nâng đi.

Bùi Đăng Khoa còn sợ thiên hạ không loạn nói: "Thì ra là tranh đấu của giới nhà giàu, tôi thích nhất những chuyện này, nhanh lên nhanh lên, không thể tha cho những tên tiểu nhân đó."

Khấu Thanh ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

Vương Bắc Thần nhìn Bùi Đăng Khoa nói: "Bùi Đăng Khoa, gan của ông không nhỏ nhỉ."

Bùi Đăng Khoa kêu gào muốn xem trò hay, không để ý đến lời Vương Bác Thần, đương nhiên nói: "Sao vậy, nhóc con, còn không muốn cho mọi người xem trò hay? Uy hiếp tôi à? Bùi Đăng Khoa tôi sợ ai chứ?"

Khấu Thanh tuy rằng cũng là tên điên, nhưng cũng biết lúc này nói những câu kia không phù hợp, Bùi Đăng Khoa là đối thủ của ông ta, lúc này châm ngòi thổi gió nói: "Nhóc con, nghe thấy gì không, Bùi Đăng Khoa đang khiêu thích cậu, đang chê cười cười nhà các người. Mau đánh chết lão già này rồi bắt đầu khai tiệc đi."

Đôi mắt của Hồ Vụ không có lòng trắng nhìn chằm chằm Khấu Thanh, nói: "Tôi cảm thấy ông nói cũng được đấy."

Trong tay cổ y Triệu Linh cầm một con rết, giọng nói oang oang như xé gió: "Không thể nhịn."

Tả Sướng quỷ dị như quỷ mở miệng: "Khặc khặc khặc, mau đánh chết đi, thi thể thì cho tôi."

"Bác Thần, quên đi."

Nhìn thấy những kẻ điên này, trong lòng Triệu Thanh Hà liền thấy rụt rè.

Mấy người này, không có ai bình thường hết.

Bác sĩ khoa nhi số một Giang Nam Giang Thành vừa định nói chuyện, đã bị cổ y Triệu Linh nhét một con sâu cổ vào trong miệng, hơn nữa, còn bị quỷ y Tả Sướng bịt kít miệng: "Khặc khặc khặc, tôi đã nhìn chằm chằm thi thể của ông lâu rồi."

Chỉ lát sau, gương mặt Giang Thành biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu, không nhúc nhích nằm dưới đất.

Triệu Thanh Hà nhìn thấy mà dựng tóc gáy, sợ tới mức gương mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tay Vương Bác Thần.

Đây vẫn là người sao?

Giết người ngay mặt?

"Nhóc con, cậu có biết không, cậu đang sỉ nhục tôi à? Bùi Đăng Khoa chẳng lẽ còn không có tư cách xem chuyện bát quái của nhà cậu à? Vừa rồi cậu cũng nói Đông y tốt hơn Tây y, chúng ta đã kết thù rồi cậu rõ không đấy? Hiện tại tôi phải dùng thế lực của tôi, trả thù các người!"

Phụt!

Đúng lúc này, Giang Thành đang nằm dưới đất không nhúc nhích, bỗng nhiên phun ra rất nhiều máu tươi, phun lên mặt Bùi Đăng Khoa.

"Phi!"

Bùi Đăng Khoa hung tợn đá chân của Giang Thành: "Nhãi ranh cậu dám đánh lén tôi, cậu ăn cây táo, rào cây sung có phải không?"

"Đủ rồi!"

Vương Bác Thần lớn tiếng quát: “Một liên minh y học, bị các người làm cho chướng khí mù mịt! Chỉ với mấy người các người, cũng xứng với Y Minh Lục Kiệt sao? Mỗi người người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, thật sự là làm bẩn giới y khoa! Với mấy người các người như vậy, cũng dám tranh giành vị trí minh chủ với Hoa Mạnh Trường? Ai cho các người lá gan này?"

Sắc mặt Giang Thanh Danh đen sì: "Sau này tôi sẽ không khám bệnh cho trẻ con họ Vương, họ Triệu khám bệnh nữa, trừ phi cậu quỳ lạy nói Hoa Mạnh Trường là đồ vô sỉ!"

Bùi Đăng Khoa lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi chẳng những muốn xem tranh đoạt trong giới quyền quý, mà tôi còn muốn tham gia cùn!

Trong mắt Hồ Vụ đen xì, trong mắt tràn đầy sương mù đến: "Hoa Mạnh Trường ở đâu, cậu bắt ông ta ra đây, tôi muốn so độc với ông ta."

Vương Bác Thần cười lạnh nói: "Các người không xứng đáng!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.