Chương trước
Chương sau
“Cô, em họ, em rể, tôi sai rồi, xin ba người tha thứ cho tôi.”

Khi Trần Yên Nhiên nói ra lời này, gần như sắp nghiến răng tới sắp gãy!

Vậy mà bắt cô ta xin lỗi mấy người này, cô ta là cô cả của nhà họ Trần!

Sau này, cô ta sẽ sống như nào?

Các người đợi đấy, tôi nhất định sẽ các người biết tay!

Xem tôi giết chết các người như nào!

Trong lòng Trần Yên Nhiên tràn ngập sự oán độc.vốn

Vốn Trần Ngọc còn muốn giải trừ hiểu lầm với mọi người, nhưng vừa nghĩ tới những lời ác độc của Trần Yên Nhiên vừa rồi, lập tức không muốn quan tâm nữa.

Triệu Thanh Hà căn bản không có thiện cảm gì với người của nhà họ Trần, nếu không phải là mẹ muốn về nhà mẹ, cô sẽ không đến cái gia tộc lạnh lẽo này, một nhà họ Triệu đã khiến cô chịu đủ rồi, trong tim để lại bóng ma tâm lý!

Tuy Triệu Thanh Hà lương thiện, nhưng bây giờ cô đã chịu thiệt nhiều như vậy, chịu nhiều tội như thế, bị người ta bắt nạt thời gian dài như vậy, sớm đã nhìn rõ, lương thiện phải có chút sắc bén!

Nếu không sẽ trở thành lý do để người khác bắt nạt bạn!

“Không đủ thành ý.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Sự ác độc trong đáy mắt của Trần Yên Nhiên, anh thấy rõ ràng.

Loại người như này, trước khi chưa bị hoàn toàn giẫm xuống, sẽ không thật sự nhận thức được lỗi lầm của mình.

Chỉ sẽ nghĩ cách trả thù.

Cộng thêm những chuyện trước đó, cho nên Vương Bác Thần không dám cược, sợ thợ con của mình lần nữa xảy ra chuyện.

Vì vậy, căn bản không cần thiết nể mặt Trần Yên Nhiên, buộc phải giẫm cô ta xuống!

Bốp!”

Trần Yên Nhiên giống như giận dỗi tát mình một cái, nghiến răng nói: “Đủ chưa?”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chưa đủ.”

Bốp bốp bốp bốp!

Trần Yên Nhiên tát mình mấy cái liên tiếp, khóe miệng cũng chảy máu, sâu trong mắt tràn ngập thù hận.

“Tôi sai rồi, tôi dập đầu xin lỗi các người.”

Trần Yên Nhiên tức tối dập đầu mấy cái, trên trán cũng xanh đỏ một mảnh, nói: “Cô, em họ, em rể, tôi sai rồi, tôi không nên nói ba người như vậy, là tôi có mắt không tròng, sau này tôi không dám nữa, xin ba người tha cho tôi.”

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không nhìn nổi nữa, dù sao cũng là người một nhà, gây quá căng thẳng cũng không hay, Triệu Thanh Hà vội vàng kéo Trần Yên Nhiên đứng dậy.

Vương Bác Thần thở dài bất lực, mẹ vợ và vợ là mềm lòng rồi.

Đối với loại người như Trần Yên Nhiên, căn bản không cần thiết phải đồng cảm.

Người xung quanh đều bị dọa ngu rồi, Vương Bác Thần này rốt cuộc có lai lịch gì?

Tôn đạo vậy mà vì cậu ta nguyện ý cắt đứt với nhà họ Trần?

Vậy mà ép Trần Yên Nhiên quỳ xuống xin lỗi bọn họ?

Mẹ kiếp chuyện này có hơi dọa người.

“Hửm? Mấy người này không phải là người vừa rồi Vu tổng ra mặt bảo vệ bọn họ hay sao?”

Có người đi tới bên này, nhận ra đám người Vương Bác Thần.

“Có ý gì?”

Người ở bên khác chạy tới thấp giọng nói: “Vừa rồi, vợ của Mộc Lai – Trần Hương Lan là xảy ra xung đột với mấy người này, kết quả nhà họ Hồ, nhà họ Ngô của thành phố Hà Châu đều đứng ra bảo vệ, không tiếc xé rách mặt với nhà họ Trần. Đồng thời, Vu tổng của nhà họ Vu ở thủ đô còn trực tiếp muốn cắt đứt tất cả hợp tác với nhà họ Trần, còn cả nhà họ Giang ở thủ đô.”


Nếu Vu Chiến đã đánh tiếng, vậy thì có thể nói thông rồi.

“Điều quan trọng nhất, còn là tôi nghe nói, công ty Hoa Nguyện của Triệu Thanh Hà đó, phụ trách việc xây dựng thành phố mới ở thành phố Hà Châu, gần như bao thầu tất cả dự án. Các người nói xem, một người phụ nữ như vậy có thể lấy được nhiều tài nguyên như vậy, chứng tỏ điều gì?”

“Ý của ông là thần chủ ủng hộ sao?”

Thông tin này giống như một tiếng sét nổ vang, khiến mọi người sững sờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.