Những lời này của Trần Ngọc để ra oai phủ đầu, làm cho rần Vinh vốn đã chuẩn bị xong câu từ lại lập tức cứng họng, không trả lời được.
Hơn nữa giọng điệu vênh váo hung hăng của Trần Ngọc, lại càng khiến cho Trần Vinh chẳng biết phải nói gì.
Năm đó ở Nhà họ Trần, Trần Ngọc là hòn ngọc quý trên tay, tất cả mọi người đều cưng chiều bà, đặc biệt bây giờ bà còn là con gái lớn của vợ cả ông Trần, càng là thịt trong lòng ông Trần, Trần Quốc Vinh.
Nếu không phải ông ta quá yêu thương Trần Ngọc, nếu Trần Ngọc chỉ là người không quan trọng ở Nhà họ Trần, thì năm đó ông Trần cũng không vì Trần Ngọc bỏ trốn nên tức quá phải vào viện.
Yêu càng sâu, trách càng nặng!
"Mẹ nói rất đúng! "
Vương Bác Thần vỗ tay với Trần Ngọc.
Cũng không biết vì sao, dáng vẻ bây giờ của Trần Ngọc, làm cho Vương Bác Thần xúc động muốn khóc.
Anh bất chợt nhớ về mẹ của mình, Lý Kỳ.
Năm ấy, mẹ anh cũng là cô cả nhà họ Lý!
Năm ấy, mẹ anh cũng là hòn ngọc quý trong tay.
Nhưng vì tên cặn bã Vương Hạo, tất cả đều đã thay đổi.
Có lẽ từ tận sâu trong đáy lòng, Vương Bác Thần cũng mong rằng năm ấy nếu mẹ mình có thể kiên quyết giống như Trần Ngọc thì tốt biết mấy, nếu có thể mạnh mẽ giống như Trần Ngọc thì tốt rồi.
Nếu năm ấy mẹ anh mạnh mẽ hơn một chút, ích kỷ đi một chút, thì mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3675932/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.