Chương trước
Chương sau
Vừa nhìn thấy nhóm người Trần Hương Lan, lông mày Vương Bác Thần cau lại.

Ngược lại anh muốn xem xem, Trần Hương Lan này có thể đưa ra chủ kiến xấu xa gì.

Cái loại không biết tốt xấu như thế này, không thể cho bà ta mặt mũi.

Hồ Kiệt cũng sững sờ, ông ta quen Trần Hương Lan và Mộc Lai này, Mộc Lại ở rể nhà họ Trần, bây giờ là tổng giám đốc của một doanh nghiệp đã được niêm yết trên thị trường, cũng xem là một người có địa vị.

Hai người này muốn đối phó với cả nhà thần chủ?

Nhưng bọn họ là người thân của cả nhà thần chủ mà.

Nhưng Hồ Kiệt là ai, lập tức hiểu được điều mấu chốt trong đó, chẳng qua nó chính là đầu đá nội bộ trong gia tộc giàu có mà thôi.

Mà Trần Hương Lan này rõ ràng cảm thấy cả nhà thần chủ dễ bắt nạt, muốn thể hiện sự ưu tú của mình bằng một bước chân mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hồ Kiệt lập tức sinh ra ý muốn hóng chuyện, nhưng trong lòng lập tức sợ hãi, mình lại muốn hóng chuyện của thần chủ, mẹ nó đang tìm cái chết sao.

Hồ Kiệt không khỏi cảm thấy cổ mình lành lạnh, vội vàng đi về phía trước nói: “Mộc tổng, chuyện gì đây?”

Chỉ cần có thể cho thần chủ cơ hội bày tỏ thiện chí, Hồ Kiệt chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Mộc Lai cũng cau mày, lúc nãy ông ta nhìn thấy Hồ Kiệt nói chuyện với cả nhà Trần Ngọc, biết hai bên quen biết nhau.

Nhưng quen biết thì sao? Vợ ông ta bị người khác đánh thành như thế này, ở trước mặt nhiều người như vậy, lẽ nào ông ta phải giả vờ quân tử?

Ít nhiều ông ta cũng là tổng giám độc của một doanh nghiệp đã được niêm yết trên thị trường, vợ ông ta bị đánh thành như một cái đầu heo, cũng không thèm nể Mộc Lai ông ta.

“Hồ tổng.”

Mộc Lai lạnh lùng nói: “Ông đợi đã, vợ tôi bị người ta đánh đến mức tôi sắp không nhận ra rồi, tôi trút giận cho vợ tôi đã rồi chúng ta nói chuyện.”

Trần Ngọc không hiểu sao lại hoang mang, rối loạn, trong lòng xưa nay không có điểm dừng. Lúc nãy oai phong nói cái gì mà cô chủ, đó là bà ta đang chém gió trước mặt con gái và con rể.

Nhà họ Trần có chấp nhận hay không, trong lòng bà ta cũng không nắm chắc.

Bây giờ Mộc Lai tìm đến, phải làm sao đây?

Triệu Thanh Hà lo lắng nắm lấy tay Vương Bác Thần, đây là nhà họ Trần, những nhân vật có máu mặt của năm tỉnh ở Giang Nam đều ở đây, nếu như nhà mình đắc tội với bọn họ, vậy thì sao nay sẽ không còn đường sống.

Bây giờ phải làm sao đây?

Cho dù Vương Bác Thần có thể đánh nhau, cũng không có tác dụng gì.

“Đều tại anh, huênh hoang cái gì không biết, lúc nãy nhịn một chút là không có chuyện gì rồi.” Triệu Thanh Hà nhỏ giọng oán trách một câu.

Lúc này Hồ Kiệt vội vàng nói: “Mộc tổng, đây không phải là hiểu nhầm sao, vị này là anh Vương, Mộc tổng, ông nể mặt tôi, chuyện này cho qua đi, thế nào? Mộc tổng ông tin tôi đi, chỉ gần có thể giải quyết được hiểu nhầm này, sau này ông sẽ không có chuyện gì.”

“Hiểu nhầm cái mẹ ông ấy!”

Trần Hương Lan hất cái mặt như cái đầu heo, tức giận mắng: “Trần Ngọc, bà thật sự nghĩ mình là cô chủ nhà họ Trần có đúng không? Bà đã bị ba đuổi ra khỏi gia tộc từ lâu rồi, ngay cả trên gia phả cũng không có tên của bà, bà lấy mặt mũi ở đâu để tự xưng mình là cô cả nhà họ Trần? Ba chúng ta không đồng ý cho bà trở về, bà lại dám tự tiện trở về nhà, tôi thấy có lẽ bà không muốn hòa nhã! Hôm nay cho dù có đánh chết bà, ba cũng sẽ không nói gì!”

Câu này vừa được nói ra, Trần Ngọc không dám nói gì, vẻ mặt lập tức trở nên sụp đổ, bà biết mình quá kích động, không hề biết suy nghĩ của ba mẹ đã đến nhà họ Trần chúc thọ.

Đây không phải là tự tìm sự nhục nhã sao?

Trần Hương Lan chống nạnh, uy phong lẫm liệt nói: “Mấy người còn ngây người ra đó làm gì? Ra tay cho tôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.