Ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần, làm cả người Trần Vinh không khỏi run lên.
Cặp mắt lạnh lùng kia, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh, thật sự là quá lạnh, giống như là hàn băng ngàn năm không đổi, làm trong lòng ông ta sinh ra chút sợ hãi.
Nhất là, sát khí trong ánh mắt rét lạnh này, giống như là một con dao găm vô cùng sắc bén gác trên ông ta, lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ họng ông ta.
“Cậu, cậu muốn làm gì!”
Trần Vinh sợ rồi, ông ta cảm thấy Vương Bác Thần sẽ thật sự giết mình.
Đây thật sự không phải ánh mắt của con người.
Ánh mắt này, làm ông ta nhớ đến ánh mắt của mãnh hổ đói bụng năm ngày mà ông ta từng gặp.
Vương Bác Thần không nói gì, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Trần Vinh sợ đến mức run cầm cập, vội vàng nói: “Cậu, cậu đừng động thủ, tôi đi ngay, đi ngay.”
Vương Bác Thần tiếp tục nhìn ông ta.
Trần Vinh tát miệng mình hai cái, cầu xin tha thứ: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, Tiểu Ngọc, thật xin lỗi, anh sai rồi, anh không phải người, đầy đều là lừa gạt em. Cháu gái, cậu sai rồi, cậu sai rồi. Tiểu Ngọc, ba mẹ chưa từng nói như vậy, ba mẹ bảo em về nha. Tha cho anh đi.”
“Cái gì? Anh, anh lừa tôi!”
“Vừa nghe thấy thế, nước mắt Trần Ngọc lập tức rớt xuống, chạy đến dùng sức cho anh mình một bạt tai, mắng: “Trần Vinh anh còn là người sao? Anh là anh trai tôi đấy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3675920/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.