Chương trước
Chương sau
Cách xưng hô của Hồ Quốc Trụ đối với Vương Bác Thần đã dọa mọi người giật nảy mình.

Những gia chủ ở các gia tộc lớn ở đây không tự chủ là sinh ra một loại cảm xúc kinh sợ.

Hồ Quốc Trụ là chiến thần đứng đầu ngoài Thần Thiên Các, ông ta tại sao lại gọi Vương Bác Thần là cậu em? Vương Bác Thần rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào? Đầu tiên là Triệu Hoa Cường rút, bây giờ lại được nhân vật tầm cỡ như Hồ Quốc Trụ gọi là cậu em!

Đây rốt cuộc là sao thế!

Người kinh sợ nhất chính là Bắc Vinh Long, ông ta trước đó từng liên lạc với Hồ Quốc Trụ, ở trong mức độ nào đó, Hồ Quốc Trụ là ông ta gọi đến.

Tuy nhiên người ông ta gọi đến, trước đó Triệu Hoa Cường rút lùi, hiện nay thái độ của Hồ Quốc Trụ đối với Vương Bác Thần lại mờ ám, chuyện này sao có thể không khiến ông ta sợ?

Trước lúc đó, tuy Vương Bác Thần ngông cuồng, tuy khiến ông ta kiêng kỵ, nhưng ông ta không có để ý nhiều.

Dù sao đến loại cấp bậc như ông ta, Vương Bác Thần cho dù có sở hữu thực lực cấp bậc chiến thần, cũng vẫn có thể xử lý.

Nhưng bây giờ lại khác rồi, nhân vật cấp bậc quan trọng như Hồ Quốc Trụ lại có thái độ như này với Vương Bác Thần, điều này khiến ông ta lần đầu tiên sinh ra sự lo lắng.

Bắc Vinh Long nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, ông ta chưa từng gặp thần chủ, vì vậy không có nghĩ về phương diện đó, nhưng cũng đoán được không ít điều.

Thực lực của Vương Bác Thần, có chút đáng sợ!

Đứa con bỏ đi của nhà họ Vương sắp hóa rồng rồi!

Bây giờ chuyện mà ông ta muốn làm rõ nhất là quan hệ của Vương Bác Thần và Hồ Quốc Trụ, rốt cuộc ở mức độ nào.

“Chiến thần Quốc Trụ, ông và Vương Bác Thần rốt cuộc có quan hệ gì?”

Bắc Vinh Long không thể không cấp bách, quan hệ này rốt cuộc ở mức độ nào rồi.

Trên người Vương Bác Thần bây giờ bao trùm một làn sương mù, Bắc Vinh Long dựa theo những gì mình trải qua, phán đoán ra thân phận thật sự của Vương Bác Thần.

Nhưng Bắc Vinh Long không có trải qua như vậy, cho nên phán đoán của ông ta thiếu một vài điều, khó thể thật sự phán đoán được thân phận thật sự của Vương Bác Thần.

Nhưng ông ta cũng đoán được, thân phận của Vương Bác Thần tuyệt đối không đơn giản, có thể có quan hệ với Hồ Quốc Trụ, vậy giữa Vương Bác Thần và quản lý cấp cao của nước R, là có một chút quan hệ nhỉ?

“Muốn biết sao?”

Hồ Quốc Trụ thích thú nhìn Bắc Vinh Long, cười mỉa nói: “Đợi đi, rất nhanh thì ông sẽ biết thôi.”

Trong lòng Bắc Vinh Long rất hoảng, đồng thời không khỏi sinh ra một chút lửa giận.

Mẹ kiếp Hồ Quốc Trụ rốt cuộc có ý gì, làm cái đệch mẹ gì vậy!

Mẹ nó chứ!

Đám người Bạch Liên Thành và Tôn Đào, tâm trạng như đi xe qua núi, bọn họ sớm biết Vương Bác Thần không đớn giản, nhưng không ngờ lại không đơn giản như vậy, ngay cả chiến thần Quốc Trụ vậy mà cũng bảo vệ anh!

Trần Tiểu Băng nảy sinh một chút vui mừng, chiến thần Quốc Trụ cũng đứng về phía Vương Bác Thần, xem ra Vương Bác Thần không có nguy hiểm tới tính mạng rồi.

“Ông Vương, ông rốt cuộc có ra ngoài không? Không ra ngoài ông đây dở nhà của ông đấy!”

Hồ Quốc Trụ quát lạnh.

Người ông ta dẫn đến, theo những người Bắc Vinh Long thấy, vốn là phải đối phó với Vương Bác Thần, nhưng bây giờ bao vây chặt nhà họ Vương rồi, ngay cả những người như bọn họ cũng bị khống chế rồi.

“Hồ Quốc Trụ, ông cho tôi một lời giải thích hợp lý!”

Bắc Vinh Long tức tối nói.

Hồ Quốc Trụ lạnh lùng nói: “Đợi đi, giải thích, ông còn không xứng!”

Bắc Vinh Long vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể làm được gì, tuy ông ta là phó thủ tướng của nước R, nhưng Hồ Quốc Trụ lại không đặt ông ta vào trong mắt.

Nhìn thấy con trai của mình biến thành thi thể, Lưu Tư Kì như bị điên mà xông tới, ôm lấy thi thể của Vương Tường gào khóc.

Đáy mắt của Vương Hạo xẹt qua một tia đau khổ, không có thể hiện rõ ra, chỉ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, trong ánh mắt tràn ngập sự phức tạp.

Vương Kinh Hồng ngược lại mang vẻ điềm nhiên, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quét qua hiện trường, cuối cùng nhìn Vương Bác Thần, bình tĩnh nói: “Trở về thì trở về, giết Vương Tường và Kim Nguyên, gây động tĩnh lớn như vậy, tôi cho cậu cơ hội trút giận, đã xứng với mẹ con các cậu rồi. Lí Kỳ có một đứa con trai như cậu, cũng nên nhắm mắt rồi. Cậu của bây giờ có tư cách quay về nhà họ Vương rồi.”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm ba người này, hình ảnh năm đó mẹ quỳ xuống cầu xin bị đánh ngất lại hiện ra trước mắt. Hai mắt hằn tơ máu, anh gằn giọng nói: “Vương Kinh Hồng, ông bay ra cái điệu bộ cao cao tại thương cho ai nhìn? Ông nghĩ rằng, như vậy thì bỏ qua được sao? Có tư cách quay về nhà họ Vương? Nhà họ Vương của các người cũng xứng để tôi quay về sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.