Sài Kiện cảm thấy đứng trước mặt người đó, bản thân chính là loài sâu kiến, điều nực cười là trước đó anh ta còn định đối đầu với những cường giả này.
Răng Sài Kiện run cầm cập, cảm thấy nỗi sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn của mình.
“Cũng may anh ta coi mình là không khí, coi như không nhìn thấy mình. Nếu vừa rồi anh ta ra tay thì bây giờ mình đã chết đến bã cũng không còn.”
Sài Kiện tát mình một cái thật mạnh.
Đúng là đâm đầu vào chỗ chết, lại còn to mồm nói muốn phế tên cường giả kia.
Vừa rồi anh ta còn cảm thấy bị người kia coi như không thấy đúng là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời anh ta. Nhưng giờ anh ta mới bàng hoàng nhận ra, được coi như không nhìn thấy là sự may mắn lớn nhất cả đời này của anh ta.
Bản thân anh ta không có tư cách để thu hút sự chú ý của người ta.
“Chẳng lẽ anh ta ở cấp bậc Võ Vương sao? Không được, mình phải lập tức về nhà bảo ba xin lỗi người ta, nếu không nhà họ Sái sẽ đi đời! Đúng, mình phải bảo ba đến xin lỗi.”
“Một người như vậy đến nhà họ Chu gây phiền phức thì nhà họ Chu đi đời rồi! Cho dù nhà họ Chu có quân đội riêng ở Đông Nam Á thì cũng không làm được gì.”
Sài Kiện vội vàng cúp đuôi bỏ chạy, anh ta không dám ở lại, không dám nhìn xem nhà họ Chu có kết cục như thế nào!
Nhưng mà anh ta biết, nhà họ Chu đi đời rồi.
Những người rời đi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/348057/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.