Chỉ thấp hơn một bậc so với tam đại chiến thần.
Đương nhiên, với những người bên ngoài giới võ đạo thì sẽ không hiểu rõ về tất cả những thứ này.
Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn về phía Trần Ứng Long giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho hồn vía lên mây.
Không ít người bị khí thế của Trần Ứng Long làm cho chấn động, vô thức lùi về sau mấy bước.
Ban nãy những người nói mấy câu châm chọc mỉa mai, lúc này lại càng sợ, sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ hy vọng bản thân không bị chú ý đến.
Hiện giờ, không ai quan tâm đến việc Sài Kiện sống hay chết, chỉ hi vọng hai người kia đừng gây phiền phức cho mình.
Trần Ứng Long càng không thèm để ý đến loài chó chết như Sài Kiện, mà đi về phía Chung Diễm Phương.
Chung Diễm Phương đã bị dọa đến mức mặt cắt không giọt máu, cả khuôn mặt chỉ còn vẻ kinh hãi.
Cô ta ngồi bệt xuống đất, đến khóc cũng không dám khóc.
Bốp!
Trần Ứng Long cho Chung Diễm Phương một cái bạt tai, vẻ mặt mang theo sự hung dữ, lạnh lùng lên tiếng: “Cô cũng chỉ là một con hát, ai cho cô cái gan dám xúc phạm đến tướng chủ!”
Lúc trước còn có không ít người hùa vào với Chung Diễm Phương, nhưng bây giờ ai cũng sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa cô ta.
Cái tát này làm gãy một nửa số răng của Chung Diễm Phương, cô ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi không yên: “Tôi sai rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/348055/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.