Hôm nay, nếu như để cho thằng nhóc này sống sót, Sài Kiện hắn, sau này còn lăn lộn như thế nào?
Trên gương mặt Sài Kiện hiện lên một tia âm lãnh, ánh mắt như là độc xà nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, u ám nói: “ Mày chết chắc rồi, tao, là người mà cả đời mày cũng không thể đắc tội! Hôm nay, tao sẽ cho mà biết được, có một số người, một câu nói liền có thể lấy mạng của mày, là người không thể gây chuyện! Mọi người lên cho tao, phế nó, ném trên đường cái, tao muốn đích thân cán chết nó!!”
Sài Kiện vô cùng tàn nhẫn nói.
Cùng thời điểm đó, những tên bảo vệ kia của anh ta ùa lên, ra tay tàn nhẫn, muốn phế Vương Bác Thần.
“Ai, thật là tìm chết mà, đây chính là hậu quả chọc giận cậu Sài, cậu ta đến 5 giây cũng không kiên trì nỗi, sẽ bị đánh đến tàn phế!”
“Cậu Sài lần này thật sự là động sát tâm rồi, hôm nay không đích thân đem thằng nhóc kia giết chết, mặt mũi cậu Sài tìm không được nữa.”
“Dám làm cậu Sài tức giận, chết cũng chết không tốt đẹp.”
“Thằng nhóc vô tri, cứ coi như cậu Sài giết cậu ta, cũng không có chuyện gì, một cú điện thoại liền có thể dọn dẹp. Vì để ra vẻ mà chôn luôn mạng mình, cần gì chứ.”
Vô số người lắc đầu thở dài, có chút không đành lòng nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.
“A—“
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Chung Diễm Phương mặt lộ nụ cười, ôm cánh tay Sài Kiện, ỏn ẻn tức giận nói: “Dám đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/348050/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.