Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Khi các ông hút máu dân chúng đã từng nghĩ tới hôm nay chưa! Khi các ông vô pháp vô thiên đã từng biết báo ứng chưa! Lúc các ông làm việc xấu có từng thấy sợ sao!”
Nói xong, Vương Bác Thần sải bước rời đi.
Trần Ứng Long nhe răng cười nói: “Trước kia các ông hưởng thụ cỡ nào, hiện tại sẽ khó chịu bấy nhiêu! Đấm sâu bọ các ông tôi sẽ tự mình chặt đầu các ngươi! Tất cả đều mang xuống, ai dám cầu xin tha thứ giết ngay tại chỗ!”
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe được những người này liều mạng che miệng, không ngừng phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Một đám binh lính xông vào kéo xuống, cả đám sợ tới mức hai chân nhũn ra, không thể bước đi được.
Trở lại biệt thự khu Thiên Phủ, Triệu Thanh Hà còn đang mê man vẫn chưa tỉnh lại.
Vương Bác Thần không đánh thức cô.
Cứ để cô ngủ một giấc yên bình đã, mấy ngày nay cô cũng sợ hãi lắm rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Thanh Hà mở to mắt, cô bỗng dưng ngồi dậy rồi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, vừa khóc vừa mắng: “Vương Bác Thần, đồ khốn khiếp nhà anh, anh dám làm em hôn mê à, anh có biết nguy hiểm cỡ nào hay không, anh…”
“Anh sai rồi được chưa.”
Vương Bác Thần mở mắt ra, vội vàng nhận sai.
Triệu Thanh Hà ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện Vương Bác Thần nằm ở bên cạnh mình, vừa mừng vừa sợ, lại lập tức nằm sấp trước ngực Vương Bác Thần, cô òa khóc: “Sao anh không dẫn em đi cùng, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/348040/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.