Đó là thần chủ đó!
Lúc này, không ai quan tâm Kim Hãn còn sống hay đã chết.
Ông ta nằm liệt trên đất, đáy quần đã dính đầy phân và nước tiểu, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Mọi người đều quỳ dưới đất, họ lo sợ Vương Bác Thần sẽ giận lây lên mình, dù gì trước đây bọn họ cũng thể hiện không ít trước mặt Trần Ngọc.
Bây giờ bỗng phát hiện ra Vương Bác Thần là thần chỉ, sao không sợ cho được.
“Đứng lên đi, cũng quên chuyện này đi.”
Nói xong, Vương Bác Thần xoay người rời đi.
Họ đều là những người bình thường, chỉ hơi thích khoe khoang một chút chứ thật ra cũng chẳng có gì. Không tới mức phải tính toán với bọn họ.
Tư Lam cũng vội vàng theo sau.
Đợi đến khi Vương Bác Thần rời đi, mấy người kia mới dám đứng dậy.
“Trời ạ, thì ra Vương Bác Thần là thần chủ.”
“Lúc này tôi sợ suýt chết rồi, khí thế đó quá mạnh mẽ, tôi xém chút nữa là tè ra quần luôn.”
“Im miệng, đừng nói nữa, tôi đã tè luôn rồi.”
“Không hổ danh là thần chủ, đúng là rất rộng lượng, không hề giận lây lên chúng ta.”
“Không thì sao người ta trở thành thần chủ được chứ. Tôi bảo này, mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài, có lẽ mẹ con Triệu Thanh Hà còn chưa biết đâu.”
Mọi người bàn tán xôn xao, không ai cười nhạo người lúc nãy tự nhận đã tè ra quần cả.
Dù sao chính họ cũng sợ tè ra quần mà, có tư cách gì mà cười người ta chứ.
Lúc này, bầu trời thành phố Hà Châu bỗng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/348015/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.