Tiêu Chiến sa sầm mặt, không vui: “Người anh em này, nếu tiền bồi thường khiến cậu không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng, nhưng đánh người là cậu sai.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có quá năm người xứng xưng hô anh em với tôi, ông là cái thá gì mà dám gọi tôi là anh em.”
Gì cơ?
Sao anh lại dám nói với Tri phủ bằng cái giọng điệu đó?
Thật sự quá ngông cuồng!
Ngông cuồng hết thuốc chữa!
Dám nói lãnh đạo tỉnh Lâm An là cái thá gì, Vương Bác Thần muốn chết sao?
Còn dám nói tri phủ không đủ tư cách gọi anh là anh em?
Quả thật gan to bằng trời!
Quá ngang ngược!
Coi trời bằng vung!
Tự cao tự đại!
Tiêu Chiến cũng sững sờ, ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người dám nói với ông ta như vậy.
Lẽ nào mình nghe nhầm?
Kim Hãn trầm giọng nói: “Anh rể, thằng nhãi này xem thường anh, dám nói anh là cái thá gì…”
“Tôi không điếc!”
Sắc mặt Tiêu Chiến rất khó coi, mặt mày nhăn nhó.
Ông ta không nghe nhầm!
Thằng nhãi này thực sự sỉ nhục mình trước mặt rất nhiều người!
To gan!
Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu không quen tôi cũng không sao, mắng tôi cũng không sao, tôi có thể rộng lượng bỏ qua. Nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn cậu mấy chục tuổi phải không? Dựa theo vai vế thì tôi cũng coi như là trưởng bối của cậu đúng không nào? Vậy mà cậu lại không có một chút tôn trọng người trưởng bối này. Không ai dạy dỗ cậu sao, ba mẹ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/348011/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.