Hoa Mạnh Trường tức giận, đằng đằng sát khí nói: “Sai rồi? Sao không nhận ra sớm hơn!! Cô chỉ dựa vào một gia tộc rác rưởi mà muốn bắt nạt sư phụ tôi, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần đồ đệ như tôi làm gì nữa!!”
Chu Lam Lam khóc xé ruột xé gan, bị Hoa Mạnh Trường đá lăn trên mặt đất.
“Này Vương Bác Thần, anh thật cứ nhìn như vậy ư, lời Hoa Mạnh Trường nói là thật sao? Anh thật sự là sư phụ của ông ấy?”
Dạ Anh Thư, người khởi xướng tất cả chuyện này, chạy đến bên cạnh Vương Bác Thần và tò mò hỏi.
Vương Bác Thần bị cắt ngang rất khó chịu, liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi: “Liên quan gì đến tôi? Có phải cô nên xin lỗi tôi không?”
“Ôi, anh giả vờ với tôi làm gì?”
Dạ Anh Thư ém ém tóc, cầm lấy rượu vang trong tay Vương Bác Thần một hơi uống cạn, rất thản nhiên nói: “Chán rồi, đi đây, lần sau tìm anh chơi tiếp.”
Vương Bác Thần ngây người nói: “Sau mông cô thủng một lỗ kìa.”
“Anh… khốn nạn, đừng quên những gì anh đã làm hồi cấp ba, sớm muộn gì tôi cũng trả lại!!?
Hình tượng tiêu sái của Dạ Anh Thư chớp mắt bị hủy hoại, phẫn nộ liếc một cái nhưng lại phong tình vạn chủng.
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của cô, Vương Bác Thần bất lực lắc đầu, quẳng đi một ít ký ức.
“Sư phụ, người muốn xử lí hai đống rác này như thế nào?”
Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi.
Mịa!
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của nhiều người thay đổi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347947/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.