“Này, sao lại tự tìm đường chết vậy, ngoan ngoãn chịu phạt một chút không được sao. Cũng có chết được đâu, thế mà lại dám phản kháng, lần này thì không chỉ đơn giản là phế một cánh tay thôi đâu.”.
“Ai đưa tên nhóc này vào vậy? Không biết trời cao đất dày, lại dám đánh cô cả nhà họ Chu. Anh ta có biết trong năm tỉnh vùng Giang Nam, nhà họ Chu là bá chủ không?”
“Haha, tên nhóc này quá ngông cuồng. Không chỉ đánh cô cả nhà họ Chu, mà hắn còn không thèm để cậu Chu vào mắt. Lần này cậu ta sẽ phải trả giá vì sự cuồng vọng của mình rồi.”.
Không ai thấy Vương Bác Thần có thể thoát được cả, khiêu khích nhà họ Chu thì chỉ có con đường chết.
Chu Đình sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Ai cũng biết cái tên không biết điều này lần này đã phạm vào tội chết với cậu cả nhà họ Chu.
Dạ Anh Thư nhướng mày nhìn Vương Bác Thần, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, nụ cười nhếch lên trên khóe miệng lại khiến cô ta có vẻ vô tội.
“Phế hắn đi.”
Vài người đàn ông vạm vỡ ngay lập tức bước tới và bắt lấy Vương Bác Thần.
“Ôi, lại thêm một tên không biết sống chết. Đắc tội ai không đắc, lại cứ phải đắc tội nhà họ Chu, coi thường tính mạng của chính mình như vậy sao?”
Những người bên cạnh thở dài nhìn Vương Bác Thần đầy thương hại.
“Các người làm gì thế! Tự tìm đường chết à!!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vô cùng tức giận vang lên.
Mọi người đều sững sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347945/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.