Vương Bác Thần không quan tâm đến Lý Thành nữa, anh nhìn về phía Lý Kiệu đang giống như con chó chết: “Lý Kiệu, đến lượt ông rồi.”
“Đừng, đừng giết tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi là súc sinh, tôi không phải là người, tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi, chỉ cần cậu tha cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý, tha cho tôi đi.”
Lý Kiệu lúc này, trong mắt chỉ có sự sợ hãi.
Thực ra ông ta đã chết rồi, lúc biết Vương Bác Thần là thần chủ, đã bị dọa mà chết rồi, bây giờ sống chẳng qua chỉ là một cái xác mà thôi, tinh thần của ông ta đã sụp đổ rồi, sống với chết không có gì khác biệt.
“Vương Bác Thần, cậu không thể giết tôi, cậu lớn lên ở nhà họ Lý chúng tôi, nhà họ Lý chúng tôi có ơn với cậu, cậu không thể giết tôi.”
Một đao của Vương Bác Thần chém xuống!
Lý Kiệu đã chết, mắt trợn ngược, tràn đầy sự kinh hãi.
Tất cả người nhà họ Lý đang quỳ trên mặt đất, đều cúi đầu, không ai dám nói gì.
“Người nhà họ Lý, tất cả đều đánh gãy một chân để trừng phạt!?
Vương Bác Thần mặt không biểu cảm nói, từ giây phút mẹ bị giết, anh chỉ còn lại sự thù hận với nhà họ Lý!
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng không có ai dám phản kháng.
Từ ngày hôm nay, thành phố Hà Châu sẽ không còn nhà họ Lý nữa!
Mẹ, con trai báo thù được cho mẹ rồi, mẹ có thể an nghỉ rồi.
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, nước mắt rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347923/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.