Bốp!
Bất thình lình, Vương Bác Thần giơ tay tát vào mặt Triệu Nhã Di, nói giọng lạnh lùng: “Ai cho cô cái gan bắt nạt người nhà của anh hùng hả?”
“Anh, anh dám đánh tôi?”
Triệu Nhã Di che mặt, kinh hãi nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tôi còn dám giết cô nữa kìa!”
“Gan mày to lắm, ở ngay trước mặt tao mà đánh vợ tao. Bà mẹ cha mày! Mày chán sống rồi!”
Hồ Lưu Nam nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào mũi Vương Bác Thần mắng: “Thần chủ còn là khách quý của nhà họ Hồ chúng tao. Mày là cái thá gì mà dám ương ngạnh như thế? Có phải mày không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không? Dám phách lối như vậy trước mặt tao à? Mày có biết tao là ai không? Có tin là chỉ cần một cú điện thoại thôi là tao thừa sức cho cả nhà mày vào giàn thiêu không?”
“Không tin.”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Hồ Lưu Nam.
“Được lắm thằng nhóc. Gan to, quá ngông cuồng. Hồ Lưu Nam này chưa từng gặp ai phách lối cuồng vọng nhữ mày đâu. Tốt nhất là bảo người nhà chọn sẵn mồ mả đi, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!”
Hồ Lưu Nam tức tới mức bật cười, chỉ vào Vương Bác Thần, lấy điện thoại di động ra liền muốn gọi đi: “Toàn bộ Hà Châu này đã có một phần tư là của nhà họ Hồ rồi, dám đắc tội với tao thì mày nhất định phải chết.”
Phương Viên ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn về phía Vương Bác Thần.
Nhà họ Hồ sao? Vừa rồi ở trong nhà, Hồ Kiệt còn quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347849/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.