Chương trước
Chương sau
“Ông Hoa, ông đừng như vậy mà. Ông…”
Phương Viên nhìn cũng khó chịu, vừa định an ủi lại bị Hoa Mạnh Trường phất tay ngăn cản: Phương Viên, cháu không cần an ủi ông. Đây là quả báo của ông.”
“Ông Hoa.”
Ông Phương thở dài. Ông ấy và Hoa Mạnh Trường quen biết từ lâu, chỉ là lâu nay không biết thân phận của người này.
Chờ đến khi gặp lại, ông ấy đã nằm trên giường bệnh, chịu ốm đau tra tấn.
“Anh Bác Thần.”
Phương Viên nhìn Vương Bác Thần cảm kích, rón rén nói: “Cảm ơn anh chữa khỏi ba em. Nhưng em có thể xin anh một chuyện không.”
Vương Bác Thần nhìn Hoa Mạnh Trường: “Anh biết em định nói gì, nhưng đây là quy củ của sư môn, tuyệt đối không truyền cho người ngoài. Vừa rồi cho ông ấy nhìn anh hạ châm đã là sự khoan dung rất lớn rồi. Ông ấy xem mà không hiểu chỉ chứng tỏ trình độ không đủ.”
“Cậu trai trẻ, tôi rất biết ơn cậu chữa khỏi cho tôi. Tôi cũng biết cậu có quy củ của mình, nhưng ông Hoa cũng không dễ dàng, cậu tha thứ ông ấy đi.”
Ông Phương thở dài, lại nhìn về phía Hoa Mạnh Trường: “Ông Hoa, ông cũng nghe rồi đấy. Không phải cậu ấy không chịu nói, mà là quy củ sư môn không cho nói. Ông cũng đừng ép người ta.”
Phịch!
Hoa Mạnh Trường chợt quỳ gối xuống đất.
Dọa cho ba con Phương Viên giật thót mình.
“Ông Hoa, ông làm gì vậy? Ông mau đứng lên đi!” Phương Viên cuống quýt, vội vàng đỡ người lên.
Nhưng Hoa Mạnh Trường rất cố chấp, đẩy tay Phương Viên ra.
“Ông Hoa, sao ông gàn thế? Cả đống tuổi rồi còn cứ phải ép một đứa trẻ vào đường cùng hay sao? Vừa rồi là ông sai thật, tôi cũng nghe thấy đấy. Nếu đổi thành ông thì ông có thể khoan dung sao?”
Ông Phương răn dạy không chút khách sáo.
Hoa Mạnh Trường lại cứ như không nghe thấy, dập đầu ‘bịch, bịch, bịch’ ba cái.
Phương Viên sợ hãi, không biết nên làm gì mới phải, nhìn về phía Vương Bác Thần cầu xin, hy vọng anh có thể nói một câu.
Nhưng Vương Bác Thần lại chỉ bình tĩnh nhìn Hoa Mạnh Trường.
Ông Phương ngẩn ra.
Ông già họ Hoa này thật là, bướng lên là không ai ngăn được cả.
Hoa Mạnh Trường dập đầu ba cái xong lại đứng lên, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái, làm tổng cộng ba lượt.
Ba quỳ chín lạy!
Ông Phương khiếp sợ!
Đây là đại lễ bái sư!
Vương Bác Thần cũng không lảng tránh, yên tâm thoải mái nhận lạy: “Đứng lên đi, nể tình ông hành nghề y cứu người vô số, tôi nhận ông làm đệ tử.”
Phương Viên trợn tròn mắt.
Ông Hoa hơn bảy mươi tuổi mà lại bái Vương Bác Thần làm sư phụ.
“Cảm ơn sư phụ không trách tội đệ tử lỗ mãng.”
Hoa Mạnh Trường đứng lên, cung kính nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.