riệu Long vô cùng đắc ý nói: “Cứ nghĩ mình tẩy trắng được bản thân là giỏi giang hơn người, không nhận họ hàng, ngay cả tổ tiên cũng không nhận. Bây giờ thì sao? Ông trời cũng không ngó lơ được nữa, đây là quả báo của cô đấy!”
Triệu Thanh Hà ngay lập tức lao lên.
Bốp!
Triệu Thanh Hà vung tay tát Triệu Long, cảm xúc của cô hoàn toàn vỡ oà, cô hét lên: “Vì sao… vì sao mấy người không vừa mắt tôi, vì sao không để tôi sống yên ổn! Có phải tôi chết đi thì mấy người mới hài lòng không? Vì sao mấy người lại làm như vậy, vì sao lại hãm hại tôi?”
Triệu Long vì bị đánh mà sững sờ, che mặt mắng: “Triệu Thanh Hà, cái con mẹ mày điên rồi à, có phải muốn chết không?”
Vừa dứt lời, ông ta liền có ý muốn giáng cho Triệu Thanh Hà một cái tát.
Vương Bác Thần bắt lấy cổ tay ông ta, lạnh lùng nói: “Ông thử xuống tay xem.”
Triệu Long bị ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần doạ cho hoảng sợ đến mức không dám nói gì, nhưng khuôn mặt già nua lại vì tức giận mà run lên.
“Tại sao… tại sao!!”
Triệu Thanh Hà đã kìm nén cảm xúc của mình quá lâu, giờ phút này không chịu được nữa mà vỡ oà ra.
Nhiều năm như vậy, bà nội, bác cả, mọi người trong nhà họ Triệu chưa bao giờ để gia đình cô sống yên ổn.
Giờ đây, khó khăn lắm gia đình cô mới nhìn thấy hy vọng, nhưng khi xảy ra chuyện, Triệu Long lại chạy đến để mỉa mai, chế giễu.
“Tốt hơn hết hãy ngậm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347791/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.