Hiện nay Vương Bác Thần trở thành kẻ ở rể ăn bám, tài sản cậu Trần sắp thừa kế càng lúc càng nhiều.
Lần này có kịch hay để xem rồi.
Vương Bác Thần? He he, hôm nay không giẫm cậu ở dưới chân, khiến cậu quỳ xuống cầu xin, buổi tụ tập bạn học này coi như tổ chức uổng rồi!
“Mọi người làm sao vậy? Không nhận ra tôi sao? Tôi là Vương Bác Thần.”
Vương Bác Thần không có phát hiện sự khác thường gì, thật ra anh căn bản không nghĩ tới phương diện đó.
Đều là bạn học mấy năm không gặp, từng trải 4 năm cùng nhau, cho dù đã từng xảy ra một số chuyện không vui, bây giờ cũng đều trở thành hồi ức đẹp.
Trình Vụ phá vỡ sự gượng gạo, nói: “Aiya, Vương Bác Thần đến rồi, mau ngồi, có điều cậu cũng kiêu quá rồi, để mọi người đợi cậu, cậu nói cậu là một nhân vật lớn thì thôi đi, trở thành cái dáng vẻ này rồi cũng không biết ngại mà để mọi người đợi, như này buộc phải phạt ba ly rượu trắng.”
Vương Bác Thần hơi nhíu mày, anh vừa đến, không biết chuyện gì xảy ra.
Trình Vụ định làm cái quỷ gì?
Có điều anh không để ý, dù sao anh đến muộn, bèn nói: “Không thành vấn đề, nào nào nào, mọi người cùng nâng ly, tôi xin lỗi mọi người.”
Nhưng không có ai cầm ly rượu lên.
Ngược lại thích thú nhìn.
Giống như đang xem một vở kịch hay.
Vương Bác Thần cũng có hơi ngại, ly rượu trong tay để xuống cũng không được, uống cũng không được, chỉ nói đùa một câu: “Xem ra ba ly rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347772/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.