Trong nháy mắt, đám đàn em đều ngã dưới đất, quỷ khóc sói gào kêu lên thảm thiết.
“Tám giây, xem như cậu đã được thông qua.”
Vương Bác Thần nhẹ gật đầu.
Canh Phong vui mừng, vội vàng quỳ một chân ở trên đất: “Cảm ơn anh Vương.”
Chị Mai ở một bên bị dọa sắc mặt trắng bệch, bình thường cô ta đi theo Trần Thiên Minh làm mưa làm gió đã quen, có khi nào thấy mấy người mạnh như vậy.
Lập tức có một dòng nước tiểu hôi thối chảy xuống từ tất chân của cô ta.
Canh Phong cười lạnh: “Tôi cho cô một phút, kêu Trần Thiên Minh ra đây chào hỏi với anh Vương, trễ một giây thì sẽ đánh gãy một chân của cô.”
“Đừng, đừng có giết tôi, tôi đi, tôi đi mà.”
Chị Mai hoảng hốt vội vàng chạy đi gọi Trần Thiên Minh.
Hồn phách của cô ta sắp bay đi rồi, trong lòng vô cùng hối hận.
Tại sao lại phải trêu chọc hai cái tên sát nhân mày chứ.
Rõ ràng là bọn họ đến đây vì Trần gia, mình cần gì phải tự tìm đường chết.
Cô ta vấp phải bậc thang, lộn nhào đến văn phòng.
Lúc này, Trần Thiên Minh đang hưởng thụ sự hầu hạ của hai người phụ nữ.
Trần Thiên Minh thỏa mãn nhắm mắt trong tiếng nhạc du dương.
Mẹ nó, cái này mới được gọi là cuộc sống.
Mẹ nó, cái này mới được gọi là hưởng thụ.
Bây giờ công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi chứ gì.
Hừ hừ, Triệu Thanh Hà, cô lại dám đi tìm chủ thầu khác, không cho cô chút sắc mặt để nhìn, thật sự cho rằng thanh danh Trần Thiên Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347747/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.