Ánh mắt của Trần Dương và Trần Vũ trốn tránh, không dám nhìn Vương Bác Thần.
Mỗi người đều nhận của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, đặc biệt đến đây để châm ngòi thổi gió, mê hoặc đám người.
Bây giờ, Vương Bác Thần lại đập tiền trước mặt bọn họ, bọn họ đã sợ không biết nói cái gì.
“Hai người bị câm hả, rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói với mọi người đi.”
Có người thúc giục, không có ai là kẻ ngu, lúc Vương Bác Thần bỏ tiền ra thì đã mơ hồ hiểu mọi chuyện.
“Có nói không hả? Mọi người đều biết nhà của các người ở đâu, nếu như ngày hôm nay hai cái tên khốn nạn này không cho chúng tôi một lời giải thích, đừng có trách là chúng tôi sẽ đến nhà các người.”
Ra ngoài làm công, không phải cùng một thôn thì là thôn bên cạnh, mọi người đều quen biết nhau.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến mức run chân, sắc mặt trắng bệch.
Nếu như bọn họ thật sự đến nhà mình, vậy thì thanh danh nhà mình sẽ xấu đi.
Nếu như chuyện này bị truyền đi, bọn họ sẽ bị đâm vào cột sống.
Nghĩ lại tư thế mắng người của đám phụ nữ ở trong thôn, Trần Dương và Trần Vũ lập tức quỳ xuống.
“Tha cho chúng tôi đi, cái này đều là do Trần Thiên Minh bảo chúng tôi làm, chúng tôi đồng ý bỏ tiền ra mà.”
Trần Dương và Trần Vũ giống như là ống tre đổ đậu, nói hết tất cả.
Nghe bọn họ nói xong, mọi người tức giận đến xanh mặt.
Nếu không phải Vương Bác Thần đến đây kịp lúc, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347742/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.