Anh biết đây đều là do người nhà họ Triệu ép buộc bà trở nên như vậy.
Một người phụ nữ lương thiện lại dịu dàng bị ép trở thành một người phụ nữ chanh chua, có thể nghĩ được mấy năm nay bà ngậm đắng nuốt cay như thế nào, chịu khổ bao nhiêu.
Cho nên đến bây giờ, Vương Bác Thần cũng không trách mẹ vợ.
“Ngày hôm qua em không nên nói anh như vậy, em xin lỗi.”
Triệu Thanh Hà đỏ cả vành mắt, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cô vô cùng day dứt.
Vương Bác Thần không lừa gạt mình, nhưng mà mình chẳng những không tin anh mà còn đuổi anh ra khỏi cửa phòng, cho anh ngủ ở trên ghế sofa.
Mình thật sự không phải là một người vợ chuẩn mực.
“Mẹ, Thanh Hà, hai người sao vậy?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Đâu đến mức đó đâu, mẹ, nếu như mẹ cảm thấy có lỗi thì con muốn ăn thịt kho tàu do mẹ làm, một lát về nhà, mẹ phải làm cho con ăn đó.”
“Được được được, về nhà mẹ sẽ làm cho con.”
Trần Ngọc như là đang nhìn con trai ruột của mình, trong mắt tràn đầy tình thương.
Vương Bác Thần gian xảo nở nụ cười, lại thấp giọng nói ở bên tai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nếu như trong lòng em cảm thấy có lỗi thì tối nay để Dao Dao và mẹ ngủ chung đi, anh đã làm hòa thượng bốn năm rồi.”
Triệu Thanh Hà khẽ giật mình, lập tức giận dỗi, xấu hổ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng, đá một đá vào chân Vương Bác Thần, ngượng ngùng nói: “Đi chết đi.”
Trần Ngọc nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347725/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.