Ở một bên khác, Vương Bác Thần nhét điện thoại vào người Hàn Thiên Thành: “Bắt cóc con gái của tôi, cho dù là ông trời đến đây thì cũng không thể cứu ông được đâu.”
“Bác Thần, có chuyện gì vậy, Dao Dao sao rồi?”
Trần Ngọc từ từ bình tĩnh lại, vội vàng hỏi.
Vương Bác Thần nói: “Dao Dao bị mấy tên tội phạm giết người bắt cóc, là cái tên khốn nạn này lệnh…”
Còn chưa nói xong thì Trần Ngọc đã muốn nổ tung, đỏ mắt xông lên, giống như một người phụ nữ chanh chua đá vào đũng quần của ông ta.
“Cái đồ cặn bã này lại dám bắt cóc cháu gái của tôi, bà đây đánh chết ông.”
Có hàng chục vết máu xuất hiện ở trên mặt của Hàn Thiên Thành, hai tay che quần nằm co quắp ở trên đất, đau đớn không chịu nổi.
Vương Bác Thần vội vàng giữ chặt Trần Ngọc lại, anh nói: “Mẹ à, Dao Dao không sao rồi, cái tên cặn bã này sẽ có người khác xử lý, đừng làm dơ tay của mẹ.”
“Phi.”
Trần Ngọc phun nước bọt vào mặt Hàn Thiên Thành, còn chưa hả giận mà đạp thêm mấy cái: “Dám bắt cóc cháu gái của tôi, đây chính là báo ứng của ông, Hàn gia chó má gì chứ, ông chính là khối u ác tính của xã hội, chờ đó mà ngồi tù đi.”
“Bà điên, cái bà điên này.”
Hàn Thiên Thành che chắn đũng quần, đau đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa là đã lên trời rồi, hốc mắt bị đánh vỡ cũng không đau như thế.
“Bọn mày chờ đó, chờ cậu Trần đến đây thì bọn mày đẹp mặt rồi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/347683/chuong-100.html