Thấy Trần Cảnh ngần người ra nhìn mình, lão giả đó liền cười lớn.
- Thế nào? Thiếu tộc trưởng thấy giọng nói và ngoại hình của ta không liên quan đến nhau, quái dị lắm hả?
Trần Cảnh mới bừng tỉnh, ban nãy đúng là bị sự quái dị làm cho ngẩn người. Lão giả này đúng là tinh như quỷ. Lúc này thấy ánh mắt lão giả đó lại nhìn về phía Trần Tín đang nằm dưới đất, Trần Cảnh vội lên tiếng.
- Tiền bối, vãn bối sẽ đi theo ngài, xin hãy bỏ qua cho thuộc hạ của vãn bối.
Dù không biết có tác dụng hay không nhưng Trần Cảnh vẫn hy vọng lão giả đó sẽ bỏ qua cho thủ hạ của mình. Lão giả đó chuyển ánh mắt sáng Trần Cảnh, thực sự trong lòng lão giả đó rất thích hành động của cậu, dù bản thân đang gặp nguy hiểm lại lo lắng và cầu xin cho thủ hạ, hơn nữa lại không tỏ ra lo lắng bất an, là một đứa trẻ không tầm thường. Lão liền nói.
- Thiếu tộc trưởng nghĩ là kẻ địch ta sẽ tha cho hắn ư ? Dù cho ta có tha cho hắn, với thương thế của hắn, lại ở trong rừng một mình, cậu nghĩ hắn sẽ có mấy phần còn sống ? Ta nghĩ cậu cứ lo cho bản thân mình đi đã.
Trần cảnh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía lão giả.
- Tiền bối, tuy hai họ đối địch với nhau nhưng ông trời có đức hiếu sinh, ngài thả cho hắn một con đường sống cũng là cho mình sau này một con đường sống.
Loading...
Ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chien/898786/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.