“Cô chú, Tiểu Hi, buổi sáng tốt lành.”
An Tịnh Tuyết khoác trên người chiếc tạp dề caro, mỉm cười rạng rỡ với gia đình ba người vừa đi vào phòng ăn. Mái tóc dài lúc này đã được cột caogọn gàng, khiến cô bớt đi một phần yếu đuối mỏng manh, thay vào đó là sự sinh động tràn đầy sức sống. An Tịnh Tuyết giống như ánh dương đem lạisự sống cho muôn vật, chói sáng vô cùng.
“Tiểu Tuyết, chú đã bảo bao nhiêu lần rồi, con không cần phải dậy sớm như thế nữa đâu.”
Vài ngày trước, khi gặp Lưu Tuệ cùng An Tịnh Tuyết trở về, An Điền Phong đã vui mừng đến phát khóc. Ông rất hối hận vì mười năm trước đã để lạc mất cô, suốt thời gian qua còn không ngừng day dứt, chẳng biết đối mặt làmsao với anh trai đã khuất. Nay An Tịnh Tuyết lại may mắn quay lại, ôngsao có thể không kinh hỉ được chứ. Thậm chí An Điền Phong còn thầm nghĩphải bù đắp thật tốt những gì đã thiếu hụt với cô để cô có thể làm mộtthiên kim tiểu thư an nhàn sung sướng nhất. Hành động dậy sớm nấu ăn của An Tịnh Tuyết lúc này chính là sai lệch hoàn toàn với suy nghĩ đó củaông, ông đương nhiên đau lòng và áy náy.
“Chú à, con thích nấunướng mà. Với lại nó rất nhẹ nhàng, cháu không thấy mệt.” An Tịnh Tuyếtđặt đĩa pancake ngon mắt lên bàn, đáp.
Lưu Tuệ đứng một bên thấychồng mình quan tâm An Tịnh Tuyết như vậy liền cực kì khó chịu. Bà taliếc bàn ăn một cái rồi tỏ vẻ khinh bỉ:
“Chỉ là mấy thứ vớ vẩn mà thôi, nuốt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chet-mim-cuoi-ba-xa-sat-thu-cua-tong-tai-hac-dao/185579/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.