Ánh nắng xen quanhững tán cây rậm rạp, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên mặt đất.An Tịnh Tuyết thong thả bước đi, làn da trắng ngần của cô dưới tầng ánhsáng mờ ảo đó càng trở nên óng ánh mê người, giống như một loại gốm sứthượng hạng. Để tiện cho việc hoạt động, cô không xả tóc như mọi hôm màbuộc cao hẳn lên, áo thun trắng quần sooc jean trông cực kì năng động.Trông cô lúc này chẳng khác nào một tinh linh của rừng rậm, bước châncủa cô đi đến đâu, mảng rừng ấy liền sáng bừng lên một cách kì lạ, đẹpđến kinh ngạc.
Trần Phùng đang thở hổn hển đi sau cũng bị cảnhtượng huyền ảo này làm cho ngây người. Cậu ta có cảm giác mình đã lọtvào chốn thiên đường nào đó, mà An Tịnh Tuyết chính là thiên sứ củathiên đường này. Cả người cô dường như đã bị một tầng hào quang bao phủ, quá mức thánh khiết, quá mức trong sạch đến nỗi cậu ta không dám tớigần. Trần Phùng thậm chí còn có cảm tưởng rằng, chỉ cần cậu ta vươn tayđến, An Tịnh Tuyết sẽ lập tức giang cánh bay lên rồi hoàn toàn biến mất.
“An Tịnh Tuyết!”
An Tịnh Tuyết nghe Trần Phùng gọi tênmình, theo phản xạ tự nhiên liền dừng bước. Cô quay đầu thoáng nhìn cậuta một cái, rồi hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Cô thực sự cảmthấy phiền muốn chết rồi. Thịnh Diệp Kiêu đã nói gì ấy nhỉ, à, TrầnPhùng và cô là hai người có thể lực tốt nhất lớp. Nhưng mà, theo nhữnggì cô thấy thì điều đó hoàn toàn sai, vô cùng sai. Hai người họ đi chưađược một tiếng đồng hồ, Trần Phùng đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chet-mim-cuoi-ba-xa-sat-thu-cua-tong-tai-hac-dao/1492033/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.