An Tịnh Tuyết quan sát Trần Phùng một lúc. Sau đó, cô khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
“Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra chúng ta đã từng gặp.”
Trần Phùng và mười mấy học sinh khác trong lớp nghe vậy đều kinh ngạc há hốc mồm. Trần Phùng là ai chứ, đại thiếu gia tập đoàn Thiên Mỹ, có hơn hàng trăm chi nhánh lớn nhỏ trên thế giới, nổi tiếng với nhãn hiệu túi sách Viloda có số lượng bán ra hàng năm đạt mức kỉ lục, lại còn đứng thứ hai trong bảng xếp hạng mỹ nam học viện Thanh Nhật, con gái thấy cậu ta liền hận không thể nhảy bổ vào, vậy mà…bị An Tịnh Tuyết xem như người qua đường mà quên đi.
Trần Phùng hơi xấu hổ, sức quyến rũ của cậu ta gần đây giảm rồi sao. Hay là cô gái này bị chứng lãnh cảm với phái nam?
“Khu vui chơi? Cô nhớ chưa? Hôm đó cô mặc một chiếc váy màu đỏ cùng áo sơ mi ren trắng ấy.”
An Tịnh Tuyết không hề có ý định tốn thời gian lục lọi trí nhớ về một người xa lạ chỉ mới gặp lần thứ hai. Cô không kiên nhẫn lắc đầu, đáp:
“Trí nhớ của tôi không được tốt lắm. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu giờ học thôi, không thầy sẽ giận đấy.”
Lương Đống nghe An Tịnh Tuyết nói vậy liền nở nụ cười chân chó, vỗ vỗ tay rồi lên tiếng:
“Đúng đúng, chúng ta nên bắt đầu giờ học. Trò An Tịnh Tuyết, đây là chỗ ngồi của trò, nếu bài học có gì không hiểu, em cứ hỏi. Tôi và các bạn sẽ cùng giải đáp cho em. Em yên tâm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chet-mim-cuoi-ba-xa-sat-thu-cua-tong-tai-hac-dao/1491999/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.