Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết.
Mưa to, gió lớn, đêm đen, nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết.
Hắn đang ở dưới vách đá, giữa dòng sông. Nước sông cuồn cuộn, trời đất vôtình, hắn biết Đường Phương không nhìn thấy hắn, nhưng hắn thì lại thấyĐường Đương.
Hắn có thể nhìn thấy mơ hồ, Đường Phương ở trên vách đá, khuôn mặt trắng bệch, thân hình mảnh mai. Hắn muốn hét lên, nhưnglại uống phải mấy ngụm nước.
Tiêu Thu Thủy không giỏi bơi lặn,hắn chưa hề để tâm tập bơi bao giờ cả, bây giờ hắn gần ngạt hết một hơichân khí mới có thể miễn cưỡng trồi được miệng mũi lên khỏi mặt nước.
Hắn thề, sau này nhất định phải tập bơi. Nhưng tập xong rồi sẽ thế nào, kểcả là đã tập được rồi thì thế nào? Có thể kêu lên được thì thế nào? Sông rộng như vậy, sóng nước ào ạt, Đường Phương không thể thấy, cũng khôngthể nghe.
Hắn biết, mấy người Đường Phương nhất định là tưởng hắn đã chết rồi. Nghĩ tới cảnh Đường Phương đau khổ, trong lòng hắn lại đau đớn... Hắn biết, chẳng có ai tin rằng một người không biết bơi, lạitrúng phải kiếm của Khuất Hàn Sơn cùng gậy chống sắt của Bành Cửu mà còn có thể sống sót được.
Nhưng Tiêu Thu Thủy biết, mình nhất định có thể sống... Bởi vì nhát kiếm của Khuất Hàn Sơn căn bản không hề đâm trúng hắn.
Sở dĩ kiếm của Khuất Hàn Sơn không đâm trung hắn chính là vì gậy sắt của Bành Cửu!
Trong khoảnh khắc kiếm Khuất Hàn Sơn đâm vào áo hắn, Bành Cửu đã đánh trúng hắn trước, đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chau-ky-hiep/2884934/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.