“ Sắp xong chưa, thật là oải quá!" 
Triệu Thiên Dương than thở, nằm sấp người, úp mặt xuống bàn. Mặc dù hắn tinh thần lực đề cao, cả người có vô cùng, vô tận năng lượng, nhưng cũng không phải là dành để tiêu hao cho việc này a. 
Kì thực sau khi thuộc bài ở nhà, hắn mới phát hiện ra, trí nhớ mình trở nên đặc biệt tốt. Đúng như kiểu thần đồng, học một biết mười vậy. Cứ đọc cái gì là nhớ ngay cái nấy, thậm chí, còn hiểu rất rõ ràng là đằng khác. Nhưng cũng vì lẽ đó, hắn bây giờ cảm thấy hối hận hết sức. 
Bình thường, hắn đi học chẳng ai thèm quản, thỉnh thoảng mệt lại nằm ngủ. Nhưng lúc này a, ước muốn sao mà khó vô cùng. Trên thực tế, hắn muốn cũng phải là ngủ, mà tiến vào tinh thần trong để rèn luyện linh khí trong não hải. 
Cái kia nho nhỏ hồn thể mặc dù có thể nuốt vào phun ra khí tức màu tro xám, nhưng xem xét lại cũng không hề nhiều. Bởi vì chính nó cũng cần dùng a, rất nhiều là đằng khác. Chỉ khi nào hắn tập trung ý thức thúc đẩy hấp thu cùng toàn lực vận chuyển giới chỉ thì mới có thể gia tăng độ chuyển hóa. 
"Cậu lo mà học đi, đã dám đánh cuộc với mình mà còn lười biếng à?" 
Bên cạnh hắn,Trịnh Ngọc Dao cau mày nói. 
“Hay là cậu tự tin là thắng chắc mình rồi,nên xem thường.” 
"Oan uổng, mình học cũng hết rồi, cậu bắt mình học kiểu gì nữa?" 
Hắn thầm nghĩ, nhưng cũng không dám nói ra. Mất công, người ta lại cho là bị điên. 
Tuy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-trieu-hoan-su/82442/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.