Cường phí hết rất lớn sức lực, mới gỡ ra được bàn tay của Khá đang bắt chặt lấy một mảnh góc áo của mình, nhìn xem hắn mở to hai mắt chết không nhắm mắt bộ dáng, có chút ảm đạm, thấp giọng nói: "Nếu như bọn cháu có thể còn sống trở về, nhất định sẽ giúp chú chiếu cố tốt người nhà đấy..."
Đằng sau lưng Cường, Tạ Thế Kiệt hai hốc mắt đã đỏ bừng, cố nén giọt nước mắt chảy xuống. Hắn siết nhẹ bàn tay lại lẩm bẩm từng câu chữ giống như là muốn bản thân khắc cốt ghi tâm vậy:
“Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cô và thằng bé, chú cứ yên tâm an giấc tại nơi đây!”
“Đi thôi, mọi người… Hãy chôn chú ấy lại rồi tiếp tục hành trình, còn có rất nhiều người đang chờ đợi chúng ta ở nhà ga.”
Vừa nói, Kiệt vừa dẫn đầu lấy đao đào văng ra một đám đất. Những kẻ khác thấy thế cũng nhao nhao vào giúp sức.
Ước chừng vài phút, huyệt mộ đã làm xong. Kiệt nhấc thi thể của hai nạn nhân xấu số lên, nhẹ đưa vào trong nơi an nghỉ mà bọn hắn đã làm giúp họ.
“Chúng ta sẽ sống tiếp đấy, sẽ sống thật tốt! Chú cứ yên tâm!”
Kiệt thì thào một câu xong, hắn lặng im không nói một lời, cất bước dẫn đầu đoàn người đi trước. Đến bên cạnh thi thể Bì Trảo Thú, vốn đã mất đi sự sống hơi thở, hai mắt cũng đã trợn to vô hồn.
Kiệt đưa chân đá thật mạnh vào đầu lâu của nó, đồng thời rút ra đoản đao của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-trieu-hoan-su/3082423/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.