Chương trước
Chương sau
Klie thờ ơ nói: "Ở đây không có ai mà anh đang tìm cả, mau rời khỏi nơi này cho tôi, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí đâu."

Diệp Vô Phong cười nói: "Đừng căng thẳng như thế chứ, tôi chỉ muốn tìm lão đại của các anh thôi, anh cứ đi báo cho lão đại biết tên của tôi, hắn tự nhiên sẽ gặp tôi thôi.”

Klie suy nghĩ một lúc, rồi ra hiệu với đồng bọn của mình: "Vậy thì nói tên của anh đi."

Diệp Vô Phong cười nói: "Tôi tên là Diệp Vô Phong, chỉ cần nói với lão đại của anh là hắn sẽ đến gặp tôi thôi."

Đồng bọn của Klie vội vàng xoay người bước vào phòng, Klie đang canh cửa một mình, Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi đã nói đừng căng thẳng như vậy mà, thật ra vừa rồi tôi đã lừa các anh đấy, nếu lão đại của anh nhìn thấy tôi thì chỉ biết chạy trốn thôi, chứ không phải là sẽ gặp tôi đâu.”

Klie cau mày: "Rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì?"

Diệp Vô Phong cười nói: "Cho nên tôi thật sự không thể cho anh vào báo, sở dĩ muốn đồng bọn của anh rời đi là bởi vì chỉ cần hắn rời đi, tôi có thể bình tĩnh giết anh, nếu không sẽ có chút khó khăn."

Đồng tử của Klie co rút lại, đang định xuất thủ, anh ta đã chạm súng rồi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy ngực đau nhói, thậm chí không nói được lời nào, chỉ có thể dựa vào tường, Diệp Vô Phong thờ ơ nhìn Klei: "Vậy nên anh biết không Tôi thực sự luôn muốn giết hết tất cả các người."

Klie từ từ trượt xuống, toàn thân bê bết máu.



Diệp Vô Phong tiếp tục bước vào trong, anh ngâm nga một giai điệu nhỏ và chậm rãi đi về phía trước, một người khác nhìn thấy Diệp Vô Phong ở gần đó và định hét lên, nhưng Diệp Vô Phong đã phá vỡ cổ họng của anh ta chỉ bằng một cú đấm, khiến anh ta che cổ họng của mình mà không nói nên lời.

Diệp Vô Phong chỉ cười nói: "Như vậy không được đâu, anh cũng biết, hiện tại tôi tuyệt đối không thể để cho các người nói gì được, cho nên tốt nhất là các người chết đi.”

Diệp Vô Phong tóm lấy người này để anh ta chậm rãi nằm xuống đất, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng động nào cả.

Lúc này, trong ngôi nhà này, hơn 20 thành viên Aidra đang ngồi trên ghế đẩu hoặc đứng ở cửa sổ, họ biết nhiệm vụ lần này của mình là gì, họ cũng đã cử người đi rồi.

Nhưng kết quả là những người đó đã chết dưới tay kẻ khác, điều này khiến bọn họ thật sự không hiểu nổi.

Mặc dù cả đội đã đến, nhưng trên thực tế, họ chỉ nghĩ rằng chỉ cần cử hai người Charlie và mấy chục tên thuộc hạ là đủ.

Nhưng họ không ngờ kết quả cuối cùng lại khiến tất cả phải bàng hoàng.

Lúc này bọn họ mới định đích thân ra tay.

Sau khi nghe tên thủ hạ báo tên của Diệp Vô Phong, lão đại của Aidra là Fake đã vô cùng sửng sốt, và ngay sau đó vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta.

Anh ta túm lấy tên thủ hạ: "Mày nói cái gì? Hắn tên là gì?"

Người đàn ông này nuốt nước miếng, không biết vì sao lão đại của mình lại có phản ứng mạnh như vậy, dù sao nhìn Diệp Vô Phong mới hai mươi tuổi, cũng không có chút uy hiếp nào cả.

Nhưng anh ta vẫn nhanh chóng nói: "Là Diệp Vô Phong. Anh ta nói nếu anh nghe thấy tên anh ta, nhất định sẽ đi gặp anh ta."

Fake vô cùng kinh ngạc: "Đùa à, làm sao có thể là hắn chứ, không phải hắn đã mất tích rồi sao?"

Đương nhiên Fake biết Diệp Vô Phong, tư lệnh của Long Môn mà ai không biết chứ, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Vô Phong sẽ ở nơi này.



Đây là Hoa Hạ, là nơi mà Diệp Vô Phong khó có thể đến nhất mới đúng chứ.

Tại sao?

“Đi thôi!” Fake nói với thủ hạ của mình.

“Cái gì?” Tên thuộc hạ có chút khó hiểu nhìn về phía Fake, Fake lớn tiếng nói: “Mau rời khỏi nơi này, đừng đi qua cửa chính, từ cửa sổ rời khỏi nơi này!”

Các thành viên Aidra ở xung quanh đều khó hiểu nhìn Fake, chỉ nghe đến một cái tên mà lại phát hoảng như thế, họ chưa từng thấy tình huống như vậy bao giờ.

Fake còn nói: "Nếu hắn đã mai danh ẩn tích thì hẳn là không muốn bị người ta biết rằng hắn đang ở Hoa Hạ, nhưng hiện tại lại nói cho chúng ta biết tên của hắn, chứng tỏ chúng ta sắp xong đời rồi."

"Lão đại, có phải anh chuyện bé xé ra to quá không, chỉ là một cái tên thôi mà, một cái tên có thể khiến anh sợ hãi như thế này sao?"

“Đúng thế, cho dù hắn là ai, đều không thể sống sót dưới súng máy của chúng ta đâu.” Một người cường tráng cầm súng máy hạng nhẹ khó chịu nhìn Fake.

Fake cả giận nói: "Bọn mày thì biết cái gì? Hắn chính là chỉ huy của Long Môn đấy!"

"Đùa gì vậy, Long Môn đã lâu không có chỉ huy mà."

Fake kiên nhẫn giải thích: "Hắn là chỉ huy của Long Môn, là nguyên chỉ huy của Long Môn, ngay cả là nguyên chỉ huy thì hắn cũng là người có thực lực cường đại nhất, chỉ huy của Long Môn được sự công nhận của Tứ Đại Thiên Vương!"

Trong lúc nhất thời, những người khác mới tỉnh táo lại, nhưng ngay sau đó một tên cường tráng nói: "Lão đại, không phải anh thần hồn nát thần tính đó chứ? Phải biết rằng nếu hắn là chỉ huy Long Môn, hắn sẽ không cho người thông báo đâu."

Vừa dứt lời, giọng nói của Diệp Vô Phong liền truyền đến: "Anh nói đúng, nếu tôi là chỉ huy của Long Môn thì không cần có người thông báo, tôi chỉ muốn một người rời đi để tránh khi tôi giết một người, người kia sẽ gây ra tiếng động quấy rầy đến các người thôi.”

Diệp Vô Phong chậm rãi tiêu sái đi tới, lúc này mọi người trong phòng đều sửng sốt, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đều biết người trước mắt nhất định không đơn giản, mấy tên thủ hạ canh cửa đều đã bị giết.



Nếu không phải bị giết, Diệp Vô Phong tuyệt đối sẽ không có cách nào vào được.

Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn bọn họ, lúc này Fake nhìn thấy gương mặt của Diệp Vô Phong, anh ta chỉ cảm thấy hai chân yếu ớt mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ xuống.

Anh ta biết người trước mặt mình là chỉ huy của Long môn, và không ai biết gì về tung tích của Diệp Vô Phong, vì vậy anh ta biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra với nhóm của mình khi họ biết tung tích của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống: "Thật ra lúc đầu tôi đã cảnh cáo các người rồi, tôi còn khá có tính người, nhưng đội của anh chưa bao giờ coi trọng, thật sự phải chờ tôi tới tìm các người, các người mới biết mình đã làm sai chuyện gì."

Fake nhanh chóng biết Diệp Vô Phong đang nói về điều gì, anh ta ngạc nhiên kinh sợ hỏi: "Chính là tờ giấy mà đám Charlie nhận được sao?"

Diệp Vô Phong gật đầu cười nói: "Đúng vậy, mảnh giấy đó là tôi viết cho các người. Thật tiếc là các người không hề để ý tới, còn tưởng rằng chỉ là một trò đùa."

Lúc này Fake hối hận vô cùng, lúc trước Charlie nói với anh ta, anh ta cũng không cho là thật, dù sao khi ấy bọn họ cũng không thể nào đoán được Diệp Vô Phong đang ở Hoa Hạ, lại còn ở ngay Tây Sơn.

Biết được tình hình hiện tại của mình, Fake lập tức nói: "Anh muốn thế nào mới có thể để chúng tôi sống sót?"

Diệp Vô Phong cười cười nhìn về phía Fake, Fake lập tức biết Diệp Vô Phong có ý tứ gì, đó là không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.