Chương trước
Chương sau
Quản gia Tần vội nói: "Sự việc đã giải quyết xong, đối phương cũng đã rời đi, nhưng tạm thời tôi vẫn không biết mục đích của cậu ta là gì."

Triệu Lỗi Phong gật đầu: "Đi kiểm tra những nhân viên của nhà họ Triệu."

Quản gia Tần ngẩn ra: "Gia chủ, ý của ngài là kẻ đột nhập này là do nhân viên trong nhà chúng ta cải trang sao?"

Triệu Lỗi Phong lạnh nhạt nói: "Không phải nhân viên giả dạng đột nhập, chính là kẻ đột nhập giả danh nhân viên."

Quản gia Tần càng thêm sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng sợ hãi nhìn Triệu Lỗi Phong, bởi vì ông ta biết nhân viên vào nhà họ Triệu làm việc, thường thường là do ông ta giới thiệu, nếu không có ông ta giới thiệu thì tuyệt đối không thể đi vào.

Bây giờ xảy ra vấn đề với những nhân viên này, trách nhiệm tất nhiên sẽ đổ lên đầu ông ta.

Triệu Lỗi Phong dửng dưng nhìn Quản gia Tần: "Yên tâm đi, tôi biết tuy rằng ông sẽ thu tiền, nhưng nếu thân phận của nhân viên không trong sạch, ông sẽ không cho vào."



Quản gia Tần sau khi nghe lời này càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, gia chủ, tuyệt đối không có lần sau ạ."

Triệu Lỗi Phong nhẹ giọng nói: "Ông có thể đi xuống, để cho thế thân tiếp tục thay thế tôi."

Quản gia Tần vội vàng gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Ngay sau khi Quản gia Tần rời đi, ánh mắt Triệu Lỗi Phong trở nên lạnh lẽo, bởi vì ông ta biết đây là thời điểm có nhiều biến cố, kẻ đột nhập này hẳn là có liên quan gì đó với những sự kiện gần đây.

Và những người duy nhất có thù hận với nhà họ Triệu là Cục Hồng Thuẫn, nên ông ta đoán kẻ đột nhập là người của Cục Hồng Thuẫn.

“Xem ra, cũng không thể quá mức buông lỏng với Cục Hồng Thuẫn, nếu không bọn chúng luôn tìm được chút cơ hội sống sót trong chỗ chết, mình phải đóng đinh bọn chúng mới được.” Triệu Lỗi Phong thở dài một hơi.

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là ông không nên làm loại chuyện này.” Triệu Lỗi Phong vừa nói xong, trong phòng đột nhiên xuất hiện một giọng nói.

Sắc mặt Triệu Lỗi Phong đại biến, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này có một người đang ngồi trên cửa sổ.

Diệp Vô Phong nhìn Triệu Lỗi Phong cười nói: "Dù sao tính mạng của ông vẫn có giá trị hơn."

Triệu Lỗi Phong vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không biết Diệp Vô Phong làm sao lại phát hiện ra căn phòng này, ông ta biết thế thân của mình hoàn toàn không thể có vấn đề gì.

Cho dù người quen thuộc với ông ta cũng không biết đó là ông ta hay là thế thân của ông ta.

Nhưng người trước mặt thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ông ta, vậy làm sao có thể kết luận Triệu Lỗi Phong kia là thế thân chứ?

Ông ta không thể hiểu được điều này, nhưng ông ta cũng biết rằng tình hình của mình lúc này rất nguy hiểm.

Ông ta suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Thật sự rất lợi hại, nhưng tôi rất nghi hoặc, tại sao cậu lại biết tôi đang ở nơi này?"

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Rất đơn giản, lúc tôi hỏi Quản gia Tần về căn phòng này khi tôi rời đi, rõ ràng trong lòng Quản gia Tần khá bối rối, tim đập nhanh hơn, có nghĩa là căn phòng này nhất định không đơn giản, nhưng tiền đề là tôi biết đó không phải là Triệu Lỗi Phong thật."

Triệu Lỗi Phong lại hỏi: "Vậy làm sao cậu biết đó không phải là tôi thật?"

Diệp Vô Phong cười nói: "Chuyện này cũng rất đơn giản, tuy rằng hắn có thể bắt chước mọi thứ, nhưng có một điều tuyệt đối không thể bắt chước, đó là người xung quanh không có tôn kính hắn, điểm này những người khác không thể bắt chước được, ngay cả quản gia Tần cũng chỉ để lộ ra vẻ mặt tự nhiên khi nhìn thấy thế thân của ông."

Triệu Lỗi Phong nhướng mày, không ngờ Diệp Vô Phong lại có thể nhìn thấu đáo mọi thứ như vậy, ông ta thậm chí còn tưởng rằng Diệp Vô Phong đã rời đi rồi.

Diệp Vô Phong đeo khẩu trang, nhìn thời gian, nói: "Tôi còn rất nhiều thời gian, có thể tán gẫu cùng ông, nhưng ông chắc cũng biết mục đích tôi tới đây, đúng không?"

Triệu Lỗi Phong gật đầu: "Đương nhiên tôi biết, là tới giết tôi, dù sao nếu tôi chết, nhà họ Triệu cũng sẽ tan rã."

Nhưng Diệp Vô Phong lại lắc đầu: "Chuyện này ông nói sai rồi. Tôi còn biết một số thông tin về nhà họ Triệu. Tuy rằng ông là gia chủ, nhưng cái chết của ông cũng không ảnh hưởng nhiều đến nhà họ Triệu, bởi vì sẽ có người lập tức được đưa lên thay thế ông."

Triệu Lỗi Phong mỉm cười nhìn Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong lại thờ ơ nói: "Tôi tới đây cũng không phải làm loại chuyện này. Làm loại chuyện vô ích này thật lãng phí thời gian."

Triệu Lỗi Phong tò mò hỏi: "Vậy cậu ở đây làm gì?"

Diệp Vô Phong cười ha hả: "Có đôi khi, ông còn sống còn hữu dụng hơn là chết, ông nghĩ như thế nào?"

Triệu Lỗi Phong không biết Diệp Vô Phong có ý tứ gì, nhưng Diệp Vô Phong lại nhìn phong cảnh bên ngoài: "Ông có thể tự mình suy nghĩ, nhưng ông nói đúng, tôi thật sự có liên quan với Cục Hồng Thuẫn."

Sau khi Diệp Vô Phong nói xong, Triệu Lỗi Phong gật đầu: "Tôi đã sớm nhìn ra rồi. Ở Tây Sơn, kẻ thù duy nhất của nhà họ Triệu chúng tôi cũng chỉ có Cục Hồng Thuẫn."

Diệp Vô Phong nói: "Ông biết những chuyện này, vậy là đủ rồi, tôi sẽ theo dõi ông mọi lúc, mọi nơi đấy."

Nói xong, anh trực tiếp biến mất ở trước mặt Triệu Lỗi Phong, khi bức rèm bị gió thổi tung lên, Diệp Vô Phong đã biến mất.

Triệu Lỗi Phong lúc này mới hít sâu một hơi, cả người run lên, bởi vì ánh mắt Diệp Vô Phong nhìn ông ta vừa rồi quá mức khiếp sợ, giống như đang nhìn một cái xác vậy.

Thực lực của người đàn ông này chắc chắn rất mạnh.

"Tên khốn kiếp!! Thật không ngờ mày lại có thể tìm được tao." Triệu Lỗi Phong rất tức giận, nhưng cũng không kêu vệ sĩ tới.

Khi ông ta biết Diệp Vô Phong đang ngồi ở bên cửa sổ, ông ta đang gặp nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn không gọi thủ hộ để bảo vệ mình.

Đó là bởi vì ông ta biết rằng đây là con át chủ bài của mình, nếu ông ta để lộ ra con át chủ bài, đối thủ chỉ đang thử thăm dò ông ta, vậy thì ông ta sẽ trúng kế rồi.

Ông ta biết điều này, cho nên cuối cùng lựa chọn tự mình đối mặt với Diệp Vô Phong, sau khi biết Diệp Vô Phong biến mất, ông ta mới biết mình đã an toàn.

"Cục Hồng Thuẫn? Khi nào Cục Hồng Thuẫn có nhân vật mạnh như vậy? Theo thông tin ở bên trên, người quyền năng nhất mà Cục Hồng Thuẫn cử đến chính là Du Kinh Hồng, mà Du Kinh Hồng là một người phụ nữ. Và sức mạnh của người phụ nữ đó cũng nằm ở khẩu súng, nếu là tay không, tuyệt đối không có cảm giác áp chế đáng sợ như vậy!"

Triệu Lỗi Phong tỏ ra nghi ngờ về điều này.

Lúc này, một ông lão chậm rãi đi ra, tò mò hỏi: "Vừa rồi sao không để cho tôi ra tay? Nếu ra tay, hẳn là có thể giải quyết được hắn."

"Lão Mộ, tôi biết thực lực của ông rất mạnh, nhưng ông hoàn toàn không biết thực lực của đối phương. Nếu xuất hiện lúc này, nếu hắn trốn thoát, vậy thì con át chủ bài sẽ bại lộ, lần sau hắn nhất định sẽ có phòng bị.”

Triệu Lỗi Phong nhìn về phía lão già, tuy rằng là gia chủ Nhà họ Triệu, nhưng ông ta cũng không dám lỗ mãng khi đối mặt với những cường giả, đặc biệt là lão Mộ này.

Lão Mộ này từ trước đến nay đều ở nhà họ Triệu, là người tận tâm tận lực, từ đời cha ông ta đến nay đều bảo vệ an toàn cho gia chủ Nhà họ Triệu, có thể nói là tuyệt đối trung thành với nhà họ Triệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.