Tạ Trung Thắng cười nói: "Không phải đâu, tôi thường để ý mấy thứ xa hoa này, dù sao muốn biết đối phương có tiền hay không, còn phải nhìn đồ vật trên người của đối phương để phán định, nếu không biết giá cả của quần áo mà đối phương đang mặc trên người, thì làm sao có thể tuân theo nguyên tắc của mình chứ?”
Diệp Vô Phong nở nụ cười: "Nếu đã như vậy, tôi muốn hỏi anh, anh chỉ là muốn trộm điện thoại của tôi thôi sao?"
Tạ Trung Thắng cười nói: "Thật ra tôi cũng biết những người như anh không phải là người thích phiền phức. nếu bảo anh mua một sim mới rồi mua điện thoại mới, chắc hẳn anh sẽ chọn cho tôi chút tiền đuổi cổ tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ trả lại điện thoại cho anh.”
Diệp Vô Phong đột nhiên nhận ra rằng thứ mà Tạ Trung Thắng lấy trộm hoàn toàn không phải là điện thoại di động, mà là số tiền mà người chủ sẵn sàng trả để giải quyết rắc rối.
“Anh thật thông minh, cách như vậy cũng nghĩ ra được.” Diệp Vô Phong lắc đầu.
Tạ Trung Thắng nói: "Hay là anh thả tôi đi đi, nể tình nãy giờ chúng ta trò chuyện vui vẻ như vậy."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Loại chuyện này tôi không làm được. Dù sao tôi cũng bắt anh tại trận, nếu tôi thả anh đi, chẳng phải anh lại tiếp tục đi trộm đồ sao?"
Tạ Trung Thắng nói một cách bất lực: "Vậy thì sáu khi ra tù tôi cũng sẽ đi trộm thôi, đây là tính xấu không đổi, không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2781086/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.