Chương trước
Chương sau
Trước kia cần ba bốn ngày sau mới có thể làm loại chuyện này, nhưng bây giờ ngay ngày đầu tiên vào núi sâu họ đã làm liền.

Chỉ là hiện tại họ đã thua trong tay của Diệp Vô Phong.

Sau khi Diệp Vô Phong biết đến loại chuyện này, lập tức cười nói: "Tao biết sống sót ở nơi hoang vu này không đơn giản mà, cho nên mấy cái bẫy lúc ban ngày đó là do mày làm sao?"

Lão Cao chỉ có thể gật gật đầu, hắn biết, hiện tại phải nói hết mọi chuyện, sau đó xem Diệp Vô Phong có tha cho hắn một mạng hay không.

Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Nhưng nếu đã gặp tao thì coi như bọn mày xui xẻo rồi, tao phải làm sao để tìm được lão đại của bọn mày?”

Lão Cao có chút nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong lại cười nói: "Nếu mày không nói, bây giờ tao sẽ ném mày cho con gấu đen kia."

Lão Cao đầy sợ hãi: "Tôi cũng không biết nữa. Mỗi lần chúng tôi đều liên lạc qua Internet và điện thoại, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của lão đại chúng tôi."

Diệp Vô Phong nghiêm túc nhìn lão Cao, còn lão Cao thì rất hoảng hốt: "Những gì tôi nói đều là sự thật, chúng ta đều liên lạc qua email."

Sau khi Diệp Vô Phong ghi nhớ email mà lão Cao nói, lúc này anh mới mặc kệ lão Cao, đi thẳng vào trong lều, muốn ngủ một giấc thật say.

Khi họ thức dậy vào ngày hôm sau, đám người Tạ Hạo cũng đã dậy, khi họ phát hiện ra Dương Tử Kiện và lão Cao không còn ở đó, họ đã rất tò mò.

“Nhìn xem, ở đây có một số vết máu.” Tạ Hạo phát hiện thứ gì đó, vội vàng kêu mọi người qua xem, những người khác lần lượt tiến lên phía trước để xem.

Diệp Vô Phong đã nói cho Lâm Thư Âm biết những gì đã xảy ra đêm qua, vì vậy họ chỉ nhẹ nhàng đi tới.

Thái Thúy Nghi vội vàng nói với Tạ Hạo: "Ở đây còn có phân động vật, hình như là của một con thú lớn!"

Trong lúc nhất thời, mọi người đều phỏng đoán bậy bạ, kết luận cuối cùng chính là có một con thú lớn đến nơi này, sau đó mang Dương Tử Kiện và lão Cao đang canh đêm đi.

Ngay lập tức, mọi người đều rất hoảng sợ, không biết phải làm sao bây giờ.

Tạ Hạo nói: "Chúng ta nhanh chóng gọi cảnh sát đi. Hiện tại đã có tai nạn chết người, nếu tiếp tục đi thì ai biết còn có thể có loài động vật ăn thịt nào nữa.”

Tất cả mọi người đều đồng ý với câu nói của Tạ Hạo, dù sao thì hầu hết mọi người đều là người mới, người không có kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể tiếp tục sống ở nơi này.

Chưa kể vẫn còn sáu ngày nữa, cho dù có còn một ngày nữa, bọn họ cũng chưa chắc có thể sống sót ở nơi này, hơn nữa còn phải quay về, cũng cần có thời gian.

Đương nhiên Diệp Vô Phong không quan tâm chuyện này, dù sao anh cũng chưa từng nghĩ tiếp tục chơi trò này với những người này, anh vẫn muốn đưa vợ trải nghiệm cuộc sống ở trong dãy núi này.

Và nếu có những người này thì nhiều việc không thể làm được.

Dù sao có nhiều thứ đòi hỏi rủi ro, và sẽ có những tình huống rườm rà khi có quá nhiều người.

Cho dù thực lực của anh rất mạnh, cũng tuyệt đối không thể chăm sóc nhiều người như vậy.

Nhưng khi mọi người đồng ý, một người có kinh nghiệm bước ra nói với Tạ Hạo rằng: "Dù vậy, chúng ta cần phải tìm được đám người Dương Tử Kiện trước, dù sao bọn họ mới chỉ mất tích một đêm, hơn nữa có ai biết thời gian bọn họ rời đi tối qua là lúc nào không?"

"Chú Trung, đừng nói lung tung như vậy nữa, chúng ta đều biết rằng với khả năng của chúng ta, không thể sống sót ở đây, huống chi là tìm người, nhân lúc chúng ta còn có thời gian, chúng ta có thể rời khỏi đây trước khi trời tối, mau rời đi thôi."

Mặc dù Tạ Hạo muốn làm theo lời khuyên của chú Trung, nhưng anh ta cũng cân nhắc đến sự an toàn của bản thân và bạn gái.

Bác Trung biết điều này, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: "Vậy thì chúng ta chỉ có thể gọi cảnh sát. Tôi vẫn hoàn toàn có thể đợi, hoặc là đi tìm. Có lẽ bọn họ chỉ đi ra ngoài khảo sát địa hình thôi."

Một đám người đều rơi vào trầm mặc, đương nhiên bọn họ không muốn làm những việc này, nhưng bọn họ biết loại chuyện này nhất định phải làm.

Vì vậy, cuối cùng, họ đã chọn thành lập tổ đội và tản ra để tìm bóng dáng của hai người Dương Tử Kiện.

Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đương nhiên trở thành một đội, nhưng Diệp Vô Phong biết Dương Tử Kiện và lão Cao thực sự đã bị bắt đi, nhưng khi bị bắt đi thì họ đã chết rồi.

Lâm Thư Âm là lần đầu tiên đến loại rừng nguyên sinh này, cho nên khắp nơi đều khiến cô rất tò mò, về phần cái chết của Dương Tử Kiện và lão Cao, cô cảm thấy cũng chẳng có gì, dù sao cô cũng đã quá quen với việc sinh tử rồi, vì vậy cô đã quen với những người chết này.

Đương nhiên, sau khi Diệp Vô Phong nói những việc mà đám người Dương Tử Kiện đã làm, Lâm Thư Âm càng cảm thấy đám người Dương Tử Kiện thật đáng chết, bọn họ dám làm kẻ buôn người, đúng là rất đáng chết!

“Đây là cây diếp cá, một loại dược liệu, ngay cả bên ngoài cũng rất phổ biến.” Diệp Vô Phong dạy Lâm Thư Âm biết các loại dược liệu khi đi dạo.

Lâm Thư Âm nhặt cây diếp cá lên và tò mò hỏi: "Tại sao nó lại được gọi là diếp cá?"

Diệp Vô Phong cười nói: "Bây giờ em ngửi tay của em đi, sẽ biết tại sao nó có tên là diếp cá."

Theo lời của Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm đưa ngón tay lên mũi ngửi, nhanh chóng đảo mắt, giả vờ ngất xỉu.

“Nó có mùi tanh của cá, lại còn rất nặng.” Lâm Thư Âm nói với vẻ kinh tởm.

Diệp Vô Phong cười nói: "Thần kỳ không? Trên thực tế, những loại thảo dược này đều rất thần kỳ, có rất nhiều tác dụng. Như rễ cây cỏ tranh, em cũng biết đấy, đó cũng là một loại dược thảo, mọc hoang."

Lâm Thư Âm gật đầu và đi theo Diệp Vô Phong đến con dốc phía trước.

Phạm vi của bọn họ là trong vòng 500 mét, nếu vẫn không tìm thấy Dương Tử Kiện sau 500 mét, bọn họ có thể rút lui.

Trên mặt đất bằng phẳng thì có thể tới 500 mét rất nhanh, nhưng trên núi, 500 mét là rất xa, ít nhất bọn họ đi bộ nửa giờ mới tới nơi.

Theo sau hai người Diệp Vô Phong là Tạ Hạo và Thái Thúy Nghi, hai người đi sau Diệp Vô Phong và lắng nghe Diệp Vô Phong giải thích về các loại thảo dược cho Lâm Thư Âm.

Sau khi về đến điểm cuối, Tạ Hạo xúc động nói: “Anh Phong, anh nói đây là lần đầu tiên anh đến nơi hoang dã để sinh tồn, tôi không tin đâu, điều anh thể hiện còn hơn cả những người kỳ cựu đấy."

Diệp Vô Phong hờ hững nhìn Tạ Hạo: "Tôi thật sự chưa chơi một trò chơi như vậy. Những gì tôi trải qua trước đây không phải là một trò chơi, mà là sinh tồn thực sự ở nơi hoang dã."

Tạ Hạo không hiểu Diệp Vô Phong nói gì, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy Diệp Vô Phong rất lợi hại, Diệp Vô Phong biết các loại cây cỏ xung quanh nơi này, biết cả cây nào có độc, cây nào có thể dùng.

Đương nhiên, cậu ta không biết những thứ này, là sinh viên đại học chắc chắn cậu ta sẽ không biết những thứ như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia loại trò chơi sinh tồn nơi hoang dã này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.