Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Dương Tử Kiện, Lâm Thư Âm biết Diệp Vô Phong đang nghĩ gì, cô nói: "Không phải sinh tồn nơi hoang dã là để bản thân tồn tại sao? Bây giờ chúng ta đã có được bữa trưa, nếu chúng ta để nó đi, vậy thì buổi trưa sẽ không có gì để ăn."
Dương Tử Kiện tò mò hỏi: "Không có gì ăn ư? Không phải chứ, trong ba lô các người không có lương khô sao?"
Lâm Thư Âm lắc đầu.
Vẻ mặt của Dương Tử Kiện nhanh chóng thay đổi: "Các người không mang theo lương khô, ý của các người là tìm đồ ăn ở dãy núi này ư?"
Lâm Thư Âm cười nói: "Đây mới là sinh tồn nơi hoang dã chứ. Nếu chuẩn bị lương thực cho cả một tuần thì chẳng khác gì đi chơi trong tiết Thanh Minh cả."
Dương Tử Kiện hít sâu một hơi, cảm thấy Lâm Thư Âm tuy rằng xinh đẹp, nhưng quá tự cao tự đại, ở loại dãy núi này, thật sự không chắc có thể tìm được thứ gì để ăn, hơn nữa nhiều thứ có độc, nếu con người ăn vào có thể sẽ chết luôn.”
Diệp Vô Phong vừa buộc con thỏ lại, treo lên ba lô, nhìn Dương Tử Kiện nói: "Tiếp tục đi thôi, bây giờ mới tiến vào dãy núi, cuối cùng tôi cũng tin nơi này chưa được người ta khai phá."
Dương Tử Kiện chỉ lạnh mặt nói: "Nếu các người không mang theo đồ ăn thì mấy ngày tới cũng đừng van xin chúng tôi đưa đồ ăn. Dù sao mỗi người cũng chỉ mang đồ ăn vừa đủ cho bản thân thôi."
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh tồn nơi hoang dã của các người đâu."
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước cho đến giữa trưa, Dương Tử Kiện mới nói mọi người dừng lại: "Đã muộn rồi, mọi người nên ăn trưa ở chỗ này đi."
Lúc này mọi người mới đặt hành lý xuống, ai cũng rên rỉ ai oán, không ngờ mới chỉ một buổi trưa thôi mà họ đã mệt như vậy rồi.
Tạ Hạo vội vàng xoa bóp gân cốt cho bạn gái, Thái Thúy Nghi mở ba lô lấy lương khô bên trong ra ăn.
Tất cả mọi người đều giống nhau, đội này có hơn 20 người, bụng ai cũng đều đói lả, nếu không phải do Dương Tử Kiện bảo bọn họ kiên trì, họ đã rời đội và dừng lại ăn rồi.
Diệp Vô Phong nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi kéo Lâm Thư Âm đi về phía trước.
Khi Dương Tử Kiện nhìn thấy hai người Diệp Vô Phong không dừng lại, lập tức buồn bực nói: "Hai người định làm gì vậy hả?"
Diệp Vô Phong chỉ về phía xa: "Cách đây không quá 300 mét hẳn có một con suối nhỏ. Tôi sẽ nướng con thỏ này ở đó."
Dương Tử Kiện vội vàng nói: "Ba trăm mét? Anh có biết ba trăm mét ở nơi này có ý nghĩa gì không? Anh dám đưa Lâm Thư Âm làm chuyện nguy hiểm như vậy, tôi không thể đảm bảo các người sẽ an toàn nếu rời khỏi đội đâu!"
Diệp Vô Phong cười nói: "Chúng tôi ăn xong thịt thỏ sẽ đuổi kịp các người. Nếu các người xong trước thì cứ đi đi, không cần vì chúng tôi mà ảnh hưởng đến kế hoạch của mọi người."
Dương Tử Kiện lúc này rất không vui: "Các người thực sự là không nghe theo sự sắp xếp chút nào. Phải biết rằng ở nơi như thế này, một mình hành động sẽ rất dễ gặp nguy hiểm đấy!"
Diệp Vô Phong nhún vai nói: "Tôi biết, nhưng nếu muốn xử lý con thỏ này, cần phải tới con suối nhỏ bên kia."
Dương Tử Kiện thấy hai người Diệp Vô Phong đều cố chấp như vậy, cho nên chỉ có thể mặc kệ bọn họ.
Sau khi hai người rời đi, một người đàn ông bước tới: “Tôi nói này anh Kiện, anh có thể kiên nhẫn như vậy sao, hai người đó chẳng nghe lời gì cả, nếu là tôi, tôi đã đuổi họ ra khỏi đội từ lâu rồi. Bây giờ chúng ta đã vào núi sâu, nếu người mới không phối hợp, thật sự rất dễ gặp nguy hiểm.”
Dương Tử Kiện nghiến răng nghiến lợi: "Lão Cao, không phải là anh không biết tính tình của tôi. Nếu hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cảm thấy áy náy. Dù sao tôi là người dẫn dắt đội đến nơi hoang dã này."
Lão Cao cười nói: "Tôi biết, nhưng dù sao cũng nên dạy cho họ một bài học, không phải sao?"
Dương Tử Kiện liếc nhìn lão Cao, lão Cao liếm liếm môi: "Người phụ nữ kia..."
Dương Tử Kiện xua tay: "Đừng nói nhảm nữa, đi ăn đi, sau khi ăn xong chúng ta sẽ rời đi, về phần hai người Diệp Vô Phong, chúng ta không cần dừng lại chờ, chỉ cần đi chậm lại là được rồi."
Lão Cao lúc này mới nở nụ cười: "Nếu bọn họ thật sự đuổi kịp, ai biết dọc đường có gặp phải nguy hiểm gì không. Khu vực này tuy chưa phát triển nhưng thỉnh thoảng có thợ săn đến đây đặt bẫy."
Dương Tử Kiện ho khan một tiếng: "Tuy rằng cũng sẽ có loại chuyện này, nhưng nếu hai người bọn họ sập bẫy thì cũng không thể trách chúng ta."
Lão Cao cười hắc hắc: "Tôi có chút chuyện phải làm, lát nữa sẽ đuổi kịp anh, chỉ cần để lại ký hiệu cho tôi là được."
Dương Tử Kiện ngầm đồng ý.
Sau khi một nhóm người ăn xong, Dương Tử Kiện lần lượt dẫn họ ra ngoài, còn lão Cao ở lại và nhanh chóng rời khỏi đội ngũ.
Tạ Hạo tò mò nhìn Dương Tử Kiện: "Không đúng lắm, hai người Diệp Vô Phong còn chưa trở về. Nếu như chúng ta rời đi vào lúc này, không phải là tách bọn họ khỏi đội sao?"
Thái Thúy Nghi thấp giọng nói: "Dương Tử Kiện rõ ràng là không hài lòng với Diệp Vô Phong, loại chuyện này không phải là không có khả năng, hiện tại chúng ta cách cửa núi không xa, nếu hai người kia tụt lại phía sau thì quay trở về là được, sẽ nhanh chóng ra khỏi núi thôi."
Trước khi Thái Thúy Nghi vào núi, cô ta đã rất sợ hãi, nhưng khi thực sự bắt đầu sinh tồn ở vùng hoang dã, cô ta đã có thể thích nghi với môi trường ở đây hơn cả Tạ Hạo.
Và cũng khôn ngoan hơn rất nhiều.
Tạ Hạo gật đầu: "Cũng đúng, dù sao nơi này cũng chỉ là ở rìa núi, chắc không có nguy hiểm gì. Bọn họ hoàn toàn có thể rút lui khỏi hoạt động này."
Cả hai không nghĩ nhiều về điều đó nữa, thậm chí còn không biết rằng trong đội ngũ này, lão Cao đã biến mất.
Diệp Vô Phong mở ba lô lấy ra tất cả gia vị bên trong.
Kỹ thuật nướng thỏ của anh rất điêu luyện, anh múc một ít nước bên suối, dùng tre đun sôi rồi cho một ít rau rừng vào.
Lâm Thư Âm nở nụ cười: "Không ngờ anh lại có kỹ năng như vậy, sau này nếu muốn ăn thú từng thì chúng ta đến vùng hoang dã sinh tồn là được nhỉ?”
Diệp Vô Phong cười nói: "Nếu vợ muốn ăn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đưa em tới đây. Dù sao, trong dãy núi chưa phát triển này có rất nhiều thú rừng."
Cả hai vừa nói vừa cười.
Tất nhiên, một con thỏ không đủ ăn, nhưng trong con suối nhỏ, Diệp Vô Phong cũng bắt được hai con cá và nướng chúng lên.
Lão Cao đứng từ xa nhìn qua, hơi thắc mắc là làm sao Diệp Vô Phong biết có một con suối nhỏ ở đây?
"Mặc kệ đi, dù sao cứ giăng sẵn bẫy là được, như vậy bọn họ sẽ không thể ra khỏi bẫy, đến lúc đó..."
Lão Cao nở nụ cười đê tiện.
Diệp Vô Phong đã có thể truy lùng tung tích của Dương Tử Kiện và những người khác, đây là một vấn đề rất đơn giản, dù sao thì đám người Dương Tử Kiện không cố ý che giấu tung tích của họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]