Bạch Vũ Cần không có cách nào giữ được bình tĩnh, dù sao ông ta cũng biết thực lực của Diệp Vô Phong, cũng biết với thân phận của Diệp Vô Phong, ông ta không có cách nào sống sót thoát ra khỏi nơi này.
Ông ta vẫn luôn nghĩ cách để sống sót thoát ra khỏi đây, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách gì, trong lòng càng ngày càng tuyệt vọng.
Cuối cùng ông ta cũng lấy vũ khí của mình ra. Vũ khí của ông ta là một ám khí, là do độc châm tạo thành, một khi được kích hoạt, hàng trăm cây kim nhỏ sẽ bắn ra, lấp đầy toàn bộ căn phòng.
Diệp Vô Phong hờ hững liếc ông ta một cái: "Tao cũng không phải muốn giết mày, cho nên mày không cần lo lắng nhiều như vậy, mày đi đi, trở về báo cáo một tiếng, đến lúc đó tao sẽ qua thăm hỏi."
Bạch Vũ Cần không ngờ rằng Diệp Vô Phong sẽ để cho ông ta đi, ông ta nhìn Diệp Vô Phong có chút khó hiểu, nhưng thấy Diệp Vô Phong thật sự không có ý định ra tay với mình, cho nên ông ta cũng không quan tâm nhiều nữa.
Ông ta biết với thực lực của mình thì không có cách nào giết chết Diệp Vô Phong, cho nên phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, về phần kế hoạch giết Diệp Vô Phong, ước chừng phải chờ ông ta trở về rồi báo tin tức cho cấp cao của Kiếm Lẫm, lúc đó mới có thể quyết định được.”
Ông ta rời khỏi văn phòng, còn Diệp Vô Phong mỉm cười ôm lấy Lâm Thư Âm đã ngủ thiếp đi vì căng thẳng.
Lâm Thư Âm đã làm việc suốt thời gian qua, áp lực tinh thần đã đủ lớn, thêm sự việc lần này, đương nhiên cô mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.
Diệp Vô Phong không ra tay là vì anh biết rằng vũ khí trong tay Bạch Vũ Cần có thể làm Lâm Thư Âm bị thương.
Anh lấy điện thoại di động ra, để người khác đến gặp Bạch Vũ Cần.
Anh có trách nhiệm bảo vệ Lâm Thư Âm là được rồi, về phần Yêu Phong ở dưới lầu, anh đã cho người đưa hắn đến bệnh viện cứu rồi, mặc dù biết thực lực của Yêu Phong đã bị tổn hại, hắn không thể chống lại một cường giả như Bạch Vũ Cần, nhưng anh không ngờ Yêu Phong lại bị hạ gục nhanh như vậy.
Xem ra Bạch Vũ Cần này cũng có chút bản lĩnh.
Diệp Vô Phong không đi đâu cả, chỉ dửng dưng nhìn xung quanh, về phần Kiếm Lẫm và những sát thủ khác tới đây, anh sẽ chỉ thờ ơ chờ cục Hồng Thuẫn xử lý.
Anh tin Du Kinh Hồng đang gấp rút tới đây.
Đường Trảm lúc này đang ngồi trên đống đá trên đường đến công ty Hoa Cường, vuốt điện thoại di động cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Có người muốn chạm vào Lâm Thư Âm, đó là điều anh ta tuyệt đối không cho phép, đặc biệt là bây giờ Diệp Vô Phong đã nói rồi, Bạch Vũ Cần này cũng đã biết thân phận của Diệp Vô Phong rồi, vậy thì tương đương với việc tuyên bố Diệp Vô Phong đang ở Hoa Hạ.
Đương nhiên không thể để những người khác biết tình huống này.
Vì vậy, Bạch Vũ Cần này chắc chắn phải chết, anh ta đến đây là vì điều đó.
Không cần làm những việc khác, nhưng Bạch Vũ Cần phải chết.
Bạch Vũ Cần trông có vẻ rất luống cuống, sau khi biết đã rời khỏi công trường, anh ta mới lộ ra nụ cười: "Thế mà lại thả mình ra, đúng là ngu xuẩn, nếu để tất cả các tổ chức quốc tế biết tin tức mày ở Hoa Hạ, vậy thì toàn bộ Hoa Hạ sẽ phải rối loạn, mày sẽ không sống tốt được đâu.”
Lúc trước Diệp Vô Phong sử dụng sức mạnh của chính mình để buộc Kiếm Lẫm trở lại Hoa Hạ, cũng đã coi Kiếm Lẫm như kẻ thù của mình, tông chủ trước kia cũng buồn bực vì chuyện này mà chết.
Và nếu ông ta có thể tung ra tin tức này, khiến Diệp Vô Phong gặp đủ loại rắc rối, hoặc thậm chí là chết ở Hoa Hạ, vậy thì ông ta có thể cải thiện địa vị của mình ở Kiếm Lẫm.
Dù sao cũng coi như là báo thù cho tông chủ.
Ông ta rất vui khi nghĩ tới điều này, nhưng lại nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Đường Trảm.
Ông ta cau mày, trong lòng ngày càng cảnh giác, vũ khí trong tay cũng đã được rút ra.
Sau khi Đường Trảm nhìn thấy ông ta, anh ta mới ngẩng đầu lên, cất điện thoại, rồi chậm rãi đi tới.
“Mày là Bạch Vũ Cần đúng không?” Đường Trảm cười hỏi.
Bạch Vũ Cần biến sắc: "Mày là ai?"
Đường Trảm cười cười: "Đừng căng thẳng, lão đại kêu tao tới giết mày, mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Về phần muốn làm gì, tao đều tự có chừng mực, mày không cần lo lắng.”
Bạch Vũ Cần khịt mũi: "Tao biết tên khốn Diệp Vô Phong đó sẽ không bao giờ buông tha cho tao dễ dàng như vậy mà, tao thật sự sợ Diệp Vô Phong, nhưng mà mày là ai? Có bản lĩnh gì mà có thể ngăn cản tao?"
Đường Trảm chắp tay nói: "Kỳ thật tao không có bất kỳ bản lĩnh gì, nhưng tao vẫn có thể giết mày, dù sao mày cũng chỉ là một tên có cảnh giới chiến thần mà thôi."
Cảnh giới chiến thần mà thôi!
Sắc mặt Bạch Vũ Cần trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn không biết người này là ai, tại sao lại nói như vậy, rõ ràng cảnh giới chiến thần hiện tại là cảnh giới cao nhất, có rất ít người có thể vượt qua cảnh giới chiến thần, mà hiện tại ở Hoa Hạ, cảnh giới cao nhất cũng chỉ thấy có cảnh giới chiến thần.
Những người có tu vi vượt quá cảnh giới chiến thần sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy.
Bình thường đều sẽ bế quan tu luyện, muốn đột phá lên cảnh giới cao hơn, những người đó mới thực sự là cao nhân dành cả đời để theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Còn những người như bọn họ đều chưa thoát khỏi danh lợi hư vinh.
Nhưng dù vậy, Bạch Vũ Cần vẫn tin rằng sức mạnh của mình đủ để được gọi là cao thủ hàng đầu trên toàn Hoa Hạ.
Nhưng người trước mặt lại giống như đang coi thường cảnh giới chiến thần.
Ông ta chế nhạo nói: "Xem ra thực lực của mày rất mạnh, vậy thì tao muốn biết mày có thực lực gì mà lại dám nói ra lời như vậy."
Đường Trảm dửng dưng nói: "Tao cũng không phải rất lợi hại, bình thường cũng đã giết một tên cảnh giới chiến thần, nên giết mày hẳn là không có vấn đề gì."
Bạch Vũ Cần hừ một tiếng: “Vậy thì tao muốn biết mày giết tao như thế nào đấy?” Ông ta cầm vũ khí của mình lên và đối mặt với Đường Trảm.
Đường Trảm bất lực thở dài: "Tao biết mày sẽ không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết mà, nhưng không thành vấn đề, hiện tại tao cũng không vội."
Đường Trảm bật dậy ngay lập tức, trong khi Bạch Vũ Cần thay đổi sắc mặt và kích hoạt ám khí của mình.
Chỉ thấy hàng trăm đạo kim quang vọt ra, lập tức bao phủ toàn bộ không gian, tốc độ tiến lên của Đường Trảm đã bị chặn lại, anh ta chỉ có thể lui về phía sau.
Những cây kim nhỏ này đều chứa kịch độc, Đường Trảm biết rất rõ điều này, anh ta đã điều tra Bạch Vũ Cần là người như thế nào rồi.
Anh ta biết lúc trước Diệp Vô Phong đã tấn công Kiếm Lẫm, nhưng anh ta không phải ở trong đội đối phó với Bạch Vũ Cần, vì vậy anh ta chưa bao giờ gặp Bạch Vũ Cần.
Bạch Vũ Cần cũng không nhận ra rằng người thanh niên trước mặt mình là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Long Môn.
Nếu biết, ông ta nhất định sẽ không lựa chọn khiêu chiến với Đường Trảm.
Bạch Vũ Cần nhìn thấy Đường Trảm lùi lại, liền chế nhạo: "Tao còn tưởng mày lợi hại như thế nào, hóa ra chỉ có như vậy. Một chiêu này của tao mà cũng không cản được, thế mà còn to mồm nói muốn giết tao, đúng là nực cười."
Đường Trảm lắc đầu, sau khi tránh được mấy mũi kim mỏng kia, anh ta lại phi thân lên, tốc độ của lần này đã nhanh hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]