Hầu như tất cả thành viên của nhà họ Nguyên đều đã trở về nhà, bởi vì chuyện xảy ra với nhà họ Nguyên bây giờ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của họ, cho nên không ai không quan tâm.
Nguyên Chẩn tỏ vẻ thờ ơ: "Nếu không có cách nào để đuổi Diệp Vô Phong ra khỏi Liêu Tây trong phương diện chiến đấu, vậy thì những gì chúng ta phải làm rất đơn giản, trên phương diện thương mại, tiêu diệt công ty Hoa Cường, không phải cậu ta sẽ xây dựng trung tâm thương mại sao? Tôi sẽ khiến cậu ta không thể xây trung tâm thương mại."
Nguyên Húc nói: "Gia chủ, tôi sẽ làm chuyện này."
Nguyên Chẩn gật đầu: "Tôi vẫn rất yên tâm giao chuyện này cho anh, nhưng anh không cần quá sốt ruột, dù sao chúng ta có thể đánh một trận dài với cậu ta, bọn họ đến để diễu võ dương oai trên lãnh thổ của chúng ta, chúng ta không cần hoảng loạn, không cần phải hoảng sợ kích động, chính công ty Hoa Cương mới cần phải hoảng sợ."
Tất cả mọi người đều biết loại chuyện này, nếu công ty Hoa Cường đã không thể mở ra cục diện gì ở Liêu Tây, mỗi ngày sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền.
Trong hoàn cảnh như vậy, công ty Hoa Cường có thể bị kéo đến chết ở Liêu Tây, và thậm chí ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của công ty này ở Liêu Đông.
Nguyên Chẩn biết lợi thế hiện tại của mình ở đâu, vì vậy ông ta không muốn đánh mất lợi thế của mình.
Nguyên Húc chắp tay lui xuống, Nguyên Chẩn đang nhìn những thành viên của họ Nguyên xung quanh mình, trên thực tế, tuy nhà họ Nguyên có phân biệt trực hệ và chi thứ, nhưng thành viên của trực hệ cũng không nhất định mạnh hơn chi thứ.
Ngay cả trong chi thứ, Nguyên Đạt Tiêu và Nguyên Húc vượt trội hơn nhiều sự tồn tại trực hệ, ông ta đánh giá cao Nguyên Húc và Nguyên Đạt Tiêu hơn nữa.
Nếu không phải Nguyên Húc ở chi thứ, Nguyên Chẩn đã muốn đưa Nguyên Húc trở thành ứng cử viên thừa kế rồi.
Thật không may, tất cả điều này không thể thay đổi được.
Nhưng cho dù là một chi thứ, Nguyên Chẩn vẫn muốn bồi dưỡng Nguyên Húc.
Công ty Hoa Cường xây dựng rất nhanh, ngày thứ hai sau khi lấy được đất đã đi vào trạng thái xây dựng, ngay cả nhiều doanh nhân ở Liêu Tây cũng rất kinh ngạc với tốc độ này.
Dù sao thì ở Liêu Tây cũng không có công ty xây dựng nào có tốc độ như thế.
Diệp Vô Phong lúc này đang ngồi trong quán cà phê, mỉm cười nhìn người trước mặt: "Tôi rất vui vì ngay từ đầu đã đồng ý hợp tác với cậu."
Chu Tử Đồng gật đầu cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng mừng vì lúc đó tôi không nhìn nhầm người. Nếu công ty Hoa Cường của anh có thể chiếm Liêu Đông, anh nhất định có thể làm điều tương tự ở Liêu Tây."
Chu Tử Đồng vẫn luôn đợi Diệp Vô Phong, anh ta không vội, anh ta vẫn luôn là tài xế cho Chu Hoa Tang, hơn nữa từ lần trước nhận được sự giáo dục của Chu Hoa Tang, anh ta vẫn luôn an phận, luôn ở chỗ của chính mình, không có hành động vượt quá mức nào cả.
Điều này khiến Chu Hoa Tang rất hài lòng, nhưng vẫn không cho anh ta sắc mặt tốt.
Xét cho cùng, Chu Tử Đồng là người có tư cách cạnh tranh chức gia chủ nhà họ Chu, Chu Hoa Tang đương nhiên muốn đưa con trai mình trở thành gia chủ nhà họ Chu.
Cho nên Chu Hoa Tang suốt ngày trấn áp Chu Tử Đồng, chính là muốn Chu Tử Đồng vẫn ở trong tầm kiểm soát của ông ta, không có ai giúp đỡ, vậy thì Chu Tử Đồng dù có muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Chu cũng không thể thành công.
Sau cùng, người đứng đầu nhà họ Chu thì phải thuyết phục được dư luận, nếu những người còn lại của nhà họ Chu không có hảo cảm với Chu Tử Đồng, vậy thì Chu Tử Đồng sẽ không bao giờ nhận được sự ủng hộ của các thành viên trong gia tộc.
Chu Hoa Tang biết sâu sắc chuyện này, cho nên cố ý mang theo Chu Tử Đồng bên cạnh, nói là để Chu Tử Đồng trải sự đời, bồi dưỡng năng lực kinh doanh cho anh ta, nhưng thật ra là một loại giam cầm trá hình mà thôi.
Lần này Chu Tử Đồng ra tay cũng rất mạo hiểm, dù sao Chu Hoa Tang nghĩ anh ta không có liên hệ với Diệp Vô Phong, nếu Chu Hoa Tang biết anh ta vẫn còn liên lạc với Diệp Vô Phong, thì nhất định sẽ biết anh ta có kế hoạch. Sau đó anh ta sẽ bị nhìn chằm chằm không thoát ra được.
"Lần này tôi muốn nhờ cậu làm một chuyện. Tôi biết cậu sẽ làm được. Cho dù bây giờ cậu không phải là gia chủ nhà họ Chu, nhưng vẫn có thể sử dụng tài nguyên của nhà họ Chu để giúp tôi phát đi một tin tức thì vẫn được đúng không?"
Diệp Vô Phong rất thẳng thắn, anh cũng biết Chu Tử Đồng ở ngoài càng lâu càng dễ bị bại lộ, anh hiểu rõ tình hình hiện tại của Chu Tử Đồng.
Để không làm phiền Chu Tử Đồng, anh muốn nói nhanh những gì anh muốn Chu Tử Đồng làm càng sớm càng tốt.
Chu Tử Đồng mỉm cười: "Chuyện này tôi vẫn có thể làm được, chỉ là truyền tin thôi mà."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ giao chuyện này cho cậu. Tôi biết cậu không có nhiều việc có thể làm, nhưng việc hiện tại cậu làm là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của tôi."
Chu Tử Đồng nắm chặt tay: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Diệp Vô Phong nói cho Chu Tử Đồng biết tin tức sắp truyền ra, Chu Tử Đồng trợn to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong: "Anh định trực tiếp khai chiến với nhà họ Nguyên sao? Anh chắc chắn muốn tung ra những tin tức này chứ, chuyện này sẽ làm náo động toàn bộ Liêu Tây đấy."
Diệp Vô Phong cười nói: "Yên tâm đi, tôi bảo cậu làm loại chuyện này là để trực tiếp khai chiến với nhà họ Nguyên mà. Nếu tất cả người của tôi đều đã đến Liêu Tây, không có lý do gì để tôi tiếp tục chơi chiến thuật vòng vo với họ nữa cả."
Chu Tử Đồng gật đầu, vội vàng nói: “Anh phải cẩn thận, trên thực tế, việc phát triển kinh doanh của anh sẽ không suôn sẻ ở Liêu Tây đâu, nhất là miếng đất anh đã lấy được kia, chắc hẳn nếu muốn xây trung tâm thương mại thì sẽ không đơn giản đâu."
Diệp Vô Phong hờ hững nhún vai: "Đừng lo lắng, hiện tại cậu cứ làm những gì tôi giao cho đi, còn lại tôi sẽ xử lý những chuyện khác."
Chu Tử Đồng nghe vậy thì gật đầu, sau khi uống hết cà phê thì rời đi, Diệp Vô Phong đứng dậy định về nhà, nhưng đúng lúc này, Lâm Thư Âm gọi điện thoại cho anh.
Hóa ra trên công trường đã xảy ra vấn đề.
Sau khi Diệp Vô Phong đến công trường thì phát hiện có một nhóm người đang gây rối, những người này là người địa phương, nói tiếng địa phương với giọng điệu rất tức giận.
Lâm Thư Âm được nhiều vệ sĩ bảo vệ, nhưng không có cách nào để giải tán những người này.
Trong lòng có chút lo lắng, Diệp Vô Phong vội vàng tiến lên, che chở Lâm Thư Âm ở phía sau, sau đó híp mắt tò mò hỏi: "Các người đang làm gì vậy hả?"
“Đất này thuộc về chúng tôi, các người muốn chiếm đất của chúng tôi sao?” Trần Đại Nông tức giận đi tới, chỉ vào Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong có chút kinh ngạc, anh nói: "Đất ở đây đều do chính phủ cho chúng tôi, làm sao có thể trở thành đất của các người chứ?"
Trần Đại Nông tức giận nói: "Con khỉ khô, mày cho rằng tao không biết sao? Đất do chính phủ giao cho mày ở đằng kia, bên này là do bọn mày mở rộng. Mày có thể làm loại chuyện này, bọn mày nghĩ rằng có quyền có thể là muốn làm gì thì làm sao? Đúng là đồ táng tận lương tâm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]