Chương trước
Chương sau
Đường Trảm lúc này nghiến răng nghiến lợi: "Em gái Liễu Như phải đi ra ngoài, mày đừng rối rắm như vậy chứ!"

Tư Đồ Phong hít một hơi thật sâu và tự bay lên lần nữa, mục tiêu vẫn là Liễu Như, vì anh ta biết rằng Liễu Như chỉ là một người bình thường, chỉ cần chịu một chưởng của anh ta là sẽ chết.

Anh ta hoàn toàn có thể tránh được trận chiến với Đường Trảm và giết được Liễu Như.

Giết Liễu Như là nhiệm vụ hiện tại của anh ta.

Về phần đối chiến với Đường Trảm, Nguyên Chẩn cũng không nói gì, cho nên anh ta không cần phải khăng khăng đối chiến với Đường Trảm.

Nghĩ đến điểm này, anh ta lại ho khan một tiếng, lại ra tay với Liễu Như.

Chỉ là Đường Trảm dường như đã nhìn thấu hành động của anh ta, cho dù anh ta có ra tay như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị Đường Trảm giải quyết.

Còn Liễu Như thì chỉ biết hét lên và bịt tai lại.

Sau khi Đường Trảm ép Tư Đồ Phong lại, anh ta kéo tay Liễu Như xuống, nghiêm túc nói: "Cô chỉ cần chạy hết con đường về phía trước, còn lại cứ giao cho tôi, cô tin tôi không?"

Liễu Như nhìn ánh mắt chân thành của Đường Trảm, chỉ có thể gật đầu.

Đường Trảm lộ ra nụ cười: "Đúng vậy, đúng vậy, sau đó cô có thể chạy ra ngoài, nhớ kỹ, đừng dừng lại, không nhìn lại, trừ phi cô đã đi ra khỏi đường hầm rồi."

Liễu Như rất chắc chắn gật đầu và bắt đầu lao ra ngoài.

Tư Đồ Phong hừ lạnh một tiếng: "Mày thật sự cho rằng tao không tồn tại sao? Đúng là tự tìm đường chết!"

Đường Trảm chặn trước mặt Tư Đồ Phong và hướng một quyền về phía Tư Đồ Phong, anh ta biết nếu muốn chặn Tư Đồ Phong, phải cho Tư Đồ Phong biết rằng nếu anh ta không dùng hết sức để chống lại mình, anh ta sẽ chết.

Chỉ bằng cách này, Tư Đồ Phong mới có thể tạm thời tha cho Liễu Như.

Vẻ mặt của Tư Đồ Phong thay đổi, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Trảm lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí đủ để làm anh ta bị thương.

Hơn nữa, tuổi của Đường Trảm chỉ chưa đầy ba mươi!

Ở độ tuổi như vậy mà có được sức mạnh như thế thì là thiên phú gì đây?

Tư Đồ Phong đã quên rằng Diệp Vô Phong cũng trạc tuổi này, và sức mạnh của anh thậm chí còn tốt hơn.

Đường Trảm dửng dưng nhìn Tư ĐỒ Phong, nắm đấm không ngừng hướng về phía Tư Đồ Phong, hoàn toàn từ bỏ ý định phòng thủ của mình. Mà Tư Đồ Phong biết hiện tại Đường Trảm có rất nhiều sơ hở, nhưng anh ta không có cách nào đánh trúng những sơ hở đó.

Nắm đấm của Đường Trảm lúc này quá lợi hại, mỗi lần ra tay đều là trúng vào nơi trí mạng, nếu anh ta dám từ bỏ phòng ngự mà tấn công Đường Trảm, kết quả cuối cùng sẽ khiến cả hai đồng thời bị thương nặng.

Đương nhiên anh ta không muốn làm loại trao đổi này, nhiệm vụ của anh ta là giết Liễu Như, nếu bị thương nặng thì làm sao có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình?

Vì vậy, trong một lúc, Tư Đồ Phong chỉ có thể cố giãy giụa khỏi chiêu thức hung dữ của Đường Trảm.

Bùm!

Sau khi Đường Trảm tung một quyền đánh lùi chiếc xe hơi lại nửa mét, anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Tư Đồ Phong, cười nói: "Xem ra cảnh giới chiến thần của anh cũng không tốt lắm, chẳng khác gì lúc bình thường tôi đánh nhau với một con chó cả.”

Vẻ mặt Tư Đồ Phong u ám, đương nhiên có thể nghe ta những lời châm chọc trong đó, nhưng anh ta cũng không tức giận, bởi vì là cường giả cảnh giới Chiến Thần, anh ta sẽ không bao giờ để cảm xúc chi phối trận chiến của mình dễ dàng như vậy.

Vì thế anh ta chỉ hờ hững duỗi ra lòng bàn tay: "Nhóc con, nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ thành toàn cho mày."

Đường Trảm phất tay: "Đừng nói những chuyện này nữa. Anh cho rằng tôi không biết thực lực của anh sao? Muốn giết tôi sao? E là cả đời này cũng không được đâu."

Tư Đồ Phong bước một chân ra, bóng dáng của anh lập tức đến trước mặt Đường Trảm, còn Đường Trảm thì nắm chặt hai tay, mở ra đóng lại, anh dũng như chiến thần hạ phàm.

Sau trăm hiệp, Tư Đồ Phong thở hổn hển, nhìn Đường Trảm chỉ bình tĩnh đứng trước mặt mình, trên người không có vết thương, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh hãi.

Bởi vì anh ta biết thực lực của chính mình là ở cảnh giới Chiến Thần, nếu có thể so tài với anh ta như vậy, nhất định phải ở cảnh giới Chiến Thần, anh ta đoán chừng thực lực của Đường Trảm đã đạt tới cảnh giới Chiến Thần trung kỳ, sức mạnh không thể đo lường được.

Anh ta thậm chí có chút kinh ngạc, tại sao những người này tuổi còn trẻ lại có thể nâng lên cảnh giới Chiến Thần chứ.

Tình huống này đúng là quá nghịch thiên.

“Quên đi, tôi cũng không có nhiều thời gian chơi với anh, tôi muốn tốc chiến tốc thắng.” Đường Trảm nhìn thời gian, anh ta cảm thấy Diệp Vô Phong hẳn là đã có kế hoạch, nhanh chóng rời khỏi đường hầm và đuổi theo Liễu Như mới đúng.

“Cũng không thể bỏ lỡ việc của lão đại được.” Đường Trảm nghiêm túc nói.

Trước tiên anh ta nắm chặt nắm đấm, từng quyền đều có sức mạnh to lớn, tốc độ của anh ta rất nhanh, anh ta giã thất tinh bộ mà Diệp Vô Phong đã dạy cho mình, cho nên dáng vẻ của anh ta nhanh đến kỳ lạ, trong lúc nhất thời Tư Đồ Phong không thể bắt được thân bình của anh ta.

Sắc mặt của Tư Đồ Phong thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không biết Diệp Vô Phong đã làm như thế nào? Rõ ràng là đã rất mạnh, bây giờ ngay cả các chiêu thức của Hoa Hạ cũng có sẵn.

Sau khi nhìn thấy thất tinh bộ, anh ta biết rằng bộ pháp này được lưu truyền từ Hoa Hạ.

“Nhóc con, mày học được từ đâu?” Tư Đồ Phong lui ra ngoài và mở ra một khoảng cách tương đối an toàn.

Đường Trảm nhún vai: "Chuyện đó thì tôi không biết. Lúc đó, một người ăn mày nói với tôi rằng xương cốt của tôi rất lạ, tôi thích hợp để tu luyện một kỹ năng độc nhất vô nhị. Sau khi bảo tôi đưa mười đồng thì ông ấy đưa tôi một quyển sách, tôi luyện theo những gì trong sách ghi, nhanh chóng đạt được thành tựu.”

Đương nhiên, Tư Đồ Phong không tin lời nói bịa đặt của Đường Trảm, khịt mũi: "Nếu không muốn nói chuyện, quên đi, bất kể là họ ở nơi nào, chết cũng xứng đáng!"

Đường Trảm xua tay: "Này, tôi thật không biết ông lấy đâu ra dũng khí nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, đến giờ anh đã làm tôi bị thương chưa? Ngay cả làm tôi bị thương còn chưa làm được, thế mà còn mạnh miệng nói muốn giết tôi? Anh hù dọa ai chứ?”

Khuôn mặt của Tư Đồ Phong lúc này đã đỏ bừng, đây là bởi vì anh ta đang tức giận.

Nhưng Tư Đồ Phong cũng biết những gì Đường Trảm nói đúng, cho tới bây giờ anh ta thật sự không thể làm Đường Trảm bị thương.

Lúc gặp Diệp Vô Phong ở nhà họ Nguyên, anh ta đã rất khiếp sợ, bây giờ gặp Đường Trảm, mặc dù không còn khiếp sợ như lần trước, nhưng cũng đủ khiến anh ta kinh ngạc.

Tuy nhiên, trận chiến vẫn tiếp tục, cho dù Tư Đồ Phong muốn rời khỏi chiến trường cũng không làm được, bởi vì tốc độ của Đường Trảm rất nhanh, chiêu thức của anh ta cũng rất mạnh mẽ, uy lực, thêm vào đó là sự kỳ lạ của thất tinh bộ. Anh ta không dám rời đi, nếu anh ta rời đi, Đường Trảm sẽ có thể tập kích từ một bên.

Vì vậy, anh ta biết rằng những gì anh ta có thể làm bây giờ là giết Đường Trăn trước.

Cho dù loại chuyện này rất khó, nhưng anh ta nhất định sẽ làm được!

Hai người lại tấn công nhau, sau hàng trăm hiệp, Đường Trảm cuối cùng cũng bắt được một sơ hở của Tư Đồ Phong, tung một quyền khiến Tư Đồ Phong lùi lại.

Tư Đồ Phong không cản lại được, chỉ có thể nhìn Đường Trảm vỗ vào thân thể anh ta, khiến anh ta bay lộn ngược ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu.

Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~

Đề xuất liên quan

Vợ Nô Lệ

Chàng Rể Kỳ Quái

Long Thần Ở Rể
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.