Chương trước
Chương sau
Nhưng dù sao Liễu Như vẫn lo lắng, cô ta biết ở nơi này không ai có thể làm gì được nhà họ Nguyên, kết quả cuối cùng của việc chọc tức nhà họ Nguyên là bị giết.

Ở nơi này, nhà họ Nguyên là hoàng đế, nói cái gì thì chính là cái đó, thậm chí còn không thèm nể mặt chính phủ.

Tất nhiên Diệp Vô Phong biết điều này, đó là lý do tại sao những nhân tài của cục Hồng Thuẫn lại đến đây.

Điều này để phía chính phủ có thể nhận được sự giúp đỡ và đối phó với nhà họ Nguyên suôn sẻ hơn nhiều.

“Bây giờ đã có nhân chứng và bằng chứng, việc còn lại là tòa án bắt Nguyên Đạt Tiêu lại.” Diệp Vô Phong nói.

Du Kinh Hồng gật đầu: "Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, anh chỉ cần có thể bảo vệ Liễu Như ở đây bình an vô sự là được."

Diệp Vô Phong nhìn quanh: "Nơi này nhất định rất an toàn. Tôi không cần ở lại đây. Liễu Như thực sự gặp nguy hiểm là khi cô ấy rời khỏi khu quân sự, trước khi tới được tòa án thì nhất định sẽ có rất nhiều người ngăn cản."

Du Kinh Hồng cũng biết không chỉ có nhà họ Nguyên, mà những người có quan hệ mật thiết với nhà họ Nguyên sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn hành động của họ.

Chỉ là Du Kinh Hồng không lo lắng chút nào về điều này.

Nếu Diệp Vô Phong đã ở đây, nên sự an toàn của Liễu Như có thể được đảm bảo, ngay cả khi rời khỏi khu vực quân sự, Diệp Vô Phong cũng có thể đảm bảo sự an toàn của Liễu Như.

Du Kinh Hồng và Diệp Vô Phong rời khu vực quân sự sau khi thảo luận.

Nguyên Đạt Tiêu đang ngồi trong Câu lạc bộ Hào Thiên, sắc mặt rất u ám, nghe thông tin cấp dưới báo cáo, trong lòng càng thêm hồi hộp.

“Tôi nói rồi, phải giữ cô ta lại, tại sao lại để cô ta chạy mất hả?” Nguyên Đạt Tiêu nhìn tên vệ sĩ đang quỳ trước mặt mình với vẻ tức giận.

Người vệ sĩ cũng rất bất lực, dù sao anh ta cũng biết đó không phải lỗi của mình, ai mà biết được cô gái tên Liễu Như lại có thể chịu đựng như vậy, mãi cho đến khi cô ta nhảy ra khỏi xe, họ đều cho rằng Liễu Như đã ngất xỉu thôi.

Cuối cùng, Liễu Như cũng vượt qua được.

Không rên một tiếng.

Cho nên mới có chuyện như vậy, bọn họ cũng không muốn mà.

Nguyên Đạt Tiêu đập thẳng gạt tàn thuốc trong tay vào trán tên vệ sĩ, máu bắn ra một hồi nhưng tên vệ sĩ chỉ khịt mũi không dám ra kêu lên một tiếng.

Nguyên Đạt Tiêu hít một hơi thật sâu: "Bởi vì một sơ suất của mày mà tao phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và sức lực cho việc này, lại bị bọn họ tóm được nhược điểm, đều tại mày, chết tiệt"

Vệ sĩ nhanh chóng nói: "Cậu Đạt tha mạng, tôi thật sự không muốn. Chúng tôi không nghĩ tới cô gái kia không ngất mà nhảy xuống sông."

Nguyên Đạt Tiêu xua tay: "Tao không muốn nghe lời vô nghĩa của mày, hiện tại nhiệm vụ của mày đã thất bại, lại còn liên lụy đến tao, tao nên làm gì với mày đây? Nếu mày tự giác động thủ với mình thì tao cũng không lãng phí thời gian nữa, tao còn phải đi đù đắp những sai lầm của bọn mày đấy.”

Lúc này, một nhóm người đột nhiên tiến vào câu lạc bộ Hào Thiên, mười mấy người này đều mặc âu phục, trên cổ có chữ "tòa án", chính là nhân viên tòa án ở Liêu Tây tới bắt Nguyên Đạt Tiêu.

Sau khi những người này đến, các vệ sĩ xung quanh lần lượt lao về phía họ.

Các nhân viên của các tòa án này không hề hoảng sợ, đưa ra một lệnh bắt và nói với Nguyên Đạt Tiêu: "Nguyên Đạt Tiêu, chúng tôi là nhân viên tòa án, bây giờ có người cáo buộc anh giam giữ, đánh đập và hành hung Liễu Như, xin mời anh theo chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.”

Nguyên Đạt Tiêu trừng mắt: "Nhanh như vậy sao? Nhưng các người nghĩ tôi sẽ đi cùng các người ư?”

Trần Chí Tân thờ ơ nhìn Nguyên Đạt Tiêu, với tư cách là người phụ trách hoạt động này, tất nhiên anh ta phải đưa Nguyên Đạt Tiêu trở về mới hoàn thành nhiệm vụ.

Vì vậy, sau khi nhìn thấy những vệ sĩ xung quanh, anh ta biết chuyện này hơi khó hoàn thành.

Anh ta cười nói: "Bạn có thể chống lại việc bắt giữ, nhưng hãy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra sau sự việc này?"

Nguyên Đạt Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Chí Tân: "Còn có thể làm gì, để tôi nói cho anh biết, anh muốn tôi đến trại giam của anh, không có cửa đâu!"

Nguyên Đạt Tiêu ghét nhất là trại giam, đặc biệt là sau khi bị Đường Trảm cưỡng bức vào trại giam lần trước, anh ta rất không thích trại giam, cứ như thể vào trong đó là sẽ chết vậy.

Anh ta lạnh lùng nói: "Ở đây có hơn 20 vệ sĩ, anh nghĩ có thể đối phó với bọn họ sao? Ngoài những vệ sĩ này ra, tôi còn có hai cao thủ ở đây. Anh cho rằng các người có thể mạnh mẽ mà bắt được tôi sao?"

Anh ta hoàn toàn không lo lắng về điều này, bởi vì anh ta biết thực lực của Câu lạc bộ Hào Thiên của mình, mười mấy người này không thể làm gì vệ sĩ dưới tay anh ta được.

Trần Chí Tân cũng biết tình hình hiện tại, nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh: "Đương nhiên tôi sẽ không làm khó anh, nhưng tôi không làm không có nghĩa là người khác sẽ không làm."

Nguyên Đạt Tiêu chế nhạo: "Ở Liêu Tây, tôi không tin có ai khác có thể đụng đến Nguyên Đạt Tiêu tôi!"

Trần Chí Tân đặt lệnh bắt lên bàn: "Đến hay không là tùy anh. Chúng ta đã xin chi viện của quân khu rồi. Nếu anh không định đi cùng chúng tôi, quân đội sẽ trực tiếp lái xe tới nơi này, đến lúc đó câu lạc bộ Hào Thiên sẽ như thế nào thì tôi không biết đâu."

Vẻ mặt của Nguyên Đạt Tiêu thay đổi, anh ta kinh hãi: "Cái gì? Chi viện của quân khu ư? Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy... Quân khu luôn không quan tâm đến những gì đang xảy ra trong thành phố mà!"

Trần Chí Tân mỉm cười: "Tôi biết là không quan tâm, nếu chỉ có chúng tôi đi xin thì các đồng chí trong quân khu sẽ không đồng ý, nhưng anh không ngờ nhỉ, có người từ bên trên tiến vào, bọn họ đã xin quân khu hỗ trợ, và bây giờ chúng tôi chỉ nhận mệnh lệnh và thực hiện thôi."

Nguyên Đạt Tiêu đổ mồ hôi trên trán, bởi vì anh ta biết nếu như quân từ quân khu thực sự tiến vào, cho dù có vạn lá gan, nhà họ Nguyên cũng không dám chống lại quân đội.

Bọn họ có thể sống vui vẻ ở Liêu Tây là bởi vì bọn họ biết quân khu sẽ không quan tâm chuyện trong thành phố, người bên trên cũng sẽ không dễ dàng sử dụng thế lực của quân khu.

Nhưng điều gì đang xảy ra bây giờ vậy?

Nguyên Đạt Tiêu do dự một lúc, tự hỏi mình có nên rời khỏi đây cùng với Trần Chí Tân hay không, nhưng anh ta cũng biết rằng nếu bây giờ anh ta không rời đi, một khi quân đội đến, sẽ không phải là những gì họ có thể chịu đựng được.

Thiết Quyền lúc này mới đi tới, cảnh giác nói: "Hay là cứ đi theo bọn họ đi. Chúng tôi sẽ nói cho nhà họ Nguyên biết chuyện này ngay bây giờ, nhà họ Nguyên nhất định sẽ biết phải làm gì."

Sắc mặt Nguyên Đạt Tiêu ảm đạm, tuy rằng trong lòng rất không muốn, nhưng anh ta cũng biết chính mình không có lựa chọn nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.