Chương trước
Chương sau
Bảo vệ đã sớm gọi cảnh sát nên lúc bọn họ vừa dứt lời cũng là lúc cảnh sát ập vào trong văn phòng, người dẫn đội vẫn là Chu Bách Hoa, Chu Bách Hoa chứng kiến tình huống trong phòng làm việc thì lập tức nhướng mày.

Lúc này A Mịch đang đánh giá xung quanh, nhìn thấy cái hộc lớn kia thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Diệp Vô Phong lại dứt khoát như vậy, nếu két sắt đã mở không ra vậy thì trực tiếp khiêng cả cái két sắt đi là được.

Loại chuyện này thế này phỏng chừng không có bao nhiêu người dám làm.

Chu Bách Hoa lạnh lùng hỏi: "Là các cậu gọi cảnh sát à? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Phi bước lên: "Anh Chu, anh xem, xem Diệp Vô Phong làm ra chuyện tốt gì kìa, anh ta dám trộm két sắt của chúng tôi."

Lý Thích cũng tiến lên: "Anh họ..."

“Gọi tôi là cảnh sát Chu.” Chu Bạch Hoa lạnh lùng nói.

Lý Thích ho khan một tiếng: "Cảnh sát Chu, chuyện là thế này, tối nay Diệp Vô Phong đã đến công ty chúng tôi trộm két sắt đem đi."

Chu Bách Hoa hỏi: "Có chứng cứ không?"

"Vốn dĩ chỗ chúng tôi có camera giám sát, nhưng camera giám sát đã bị Diệp Vô Phong ngắt kết nối cho nên chúng tôi chỉ còn nhân chứng thôi, bảo vệ của công ty chúng tôi đều nói đã nhìn thấy Diệp Vô Phong." Trịnh Phi nhanh chóng nói.

Chu Bách Hoa nhìn nhân viên bảo vệ đang run lẩy bẩy đứng một chỗ: "Các anh có nhìn rõ mặt của người khiêng két sắt đi không?"

Mấy nhân viên bảo vệ gật đầu.

“Được rồi, đi theo chúng tôi, đi gặp mặt người đó.” Chu Bách Hoa vô cùng dứt khoát dẫn mấy nhân viên bảo vệ rời đi, còn Lý Thích cùng Trịnh Phi cũng đi theo phía sau bọn họ.

Sau khi đến khách sạn Snowton, anh ta gõ cửa phòng Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa, nhìn thấy có nhiều người đứng trước cửa như vậy thì mặt khó hiểu hỏi: "Các anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Chu Bách Hoa thờ ơ nói: "Có người tố cáo anh trộm một cái két sắt, hơn nữa còn làm bị thương hai nhân viên."

Diệp Vô Phong có chút giật mình: "Không thể nào, hôm nay tôi không đi đâu cả, sau khi ăn cơm với đám A Mịch thì tôi đã trở về khách sạn."

Chu Bách Hoa cau mày: "Tức là từ sau khi trở về khách sạn vào buổi chiều anh không hề đi đâu khác đúng không?"

Diệp Vô Phong gật đầu.

Lý Thích đứng lên, hết sức giận dữ chỉ vào anh: "Anh nói bậy, tối nay anh đã tới công ty của tôi, hơn nữa còn trộm két sắt mang đi."

Diệp Vô Phong nhún vai: "Nếu các anh không tin lời tôi thì có thể kiểm tra camera giám sát, hành lang này có lắp camera giám sát, nếu tôi có ra ngoài thì chỉ cần tôi ló mặt ra là các anh sẽ thấy thôi."

Chu Bách Hoa nghe vậy bèn gật đầu, sau đó cho người của mình đi kiểm tra camera giám sát.

Chu Bách Hoa chỉ chỉ vào bên trong phòng: "Chúng tôi có thể đi vào kiểm tra một chút không?"

Diệp Vô Phong mỉm cười: "Mặc dù loại chuyện thế này cần phải có lệnh khám xét nhưng nếu các anh đã muốn đi vào, vì để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi sẽ đồng ý cho các anh vào.”

Lúc này Chu Bách Hoa mới đưa người vào phòng, lục soát suốt một lúc lâu nhưng quả thật không hề phát hiện bóng dáng của cái két sắt ở trong phòng này.

Mà cảnh sát Lâm Chí được anh ta phái đi lúc trước cũng đã trở lại: "Đội trưởng, chúng tôi vừa kiểm tra camera giám sát và theo băng ghi hình của camera giám sát ở hành lang này cho thấy, từ sau khi trở về từ buổi chiều Diệp Vô Phong không hề bước ra ngoài."

Đám người Lý Thích nghe vậy đều sững sờ một lúc, không biết đang xảy ra chuyện gì, đương nhiên bọn họ biết loại chuyện thế này là tuyệt đối không khoa học.

Rất nhiều nhân viên bảo vệ của bọn họ đã nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Vô Phong, tức là người đã trộm két sắt của bọn họ vào tối nay, nhưng tại sao trong băng ghi hình của camera giám sát của khách sạn lại không có hình ảnh Diệp Vô Phong đi ra ngoài chứ?

Lý Thích căm phẫn nói: "Không thể nào, tất cả nhân viên bảo vệ trong công ty tôi đều nhìn thấy anh ta trộm két sắt của chúng tôi, nhất định Diệp Vô Phong đã động tay động chân vào camera giám sát của khách sạn này rồi."

Chu Bách Hoa nghe vậy cũng gật đầu: "Lời cậu nói cũng có lý, vậy trước tiên chúng ta cứ sao chép một bản ghi hình trong camera giám sát của khách sạn này để mang về, chờ sau khi chúng tôi tìm thấy bằng chứng chứng minh Diệp Vô Phong đã động tay động chân vào băng ghi hình thì chúng tôi sẽ tiến hành bắt người."

Nhóm hai người Lý Thích nghe vậy thì biến sắc, bèn nhanh chóng ngăn lại sau đó Lý Thích nói: "Cảnh sát Chu, điều tra thế này mất quá nhiều thời gian, đợi đến lúc các anh điều tra chuyện camera giám sát rõ ràng thì những thứ bên trong két sắt của chúng tôi đã bị bọn họ lấy đi hết rồi."

Chu Bạch Hoa cau mày: "Vậy cậu nói xem tôi nên làm gì, các cậu tố cáo người ta trộm mất két sắt của mình nhưng ngay cả cửa khách sạn người ta còn không hề bước ra, ngược lại cậu còn nói với chúng tôi camera giám sát của khách sạn có vấn đề, chẳng lẽ tôi không nên xác nhận xem camera này có vấn đề thật hay không rồi mới thực hiện hành động tiếp theo hả?"

Nhất thời Lý Thích không biết phải phản bác thế nào.

Chu Bách Hoa thờ ơ nói: "Cậu phải biết rằng cảnh sát chúng tôi  là người trung lập không thể thiên vị cho bất kỳ ai, vậy tại sao tôi phải tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ của nhân viên bảo vệ của các cậu chứ? Hiện tại người ta đã cung cấp chứng cứ ngoại phạm rõ ràng rồi."

Cuối cùng Lý Thích và Trịnh Phi cũng nhìn ra Chu Bách Hoa không hề có ý định bắt Diệp Vô Phong về, vì thế bọn họ không có cách nào có thể trông cậy vào Chu Bách Hoa.

Sau khi Chu Bách Hoa yêu cầu mọi người sao chép lại một bản ghi hình trong camera giám sát của khách sạn thì nhanh chóng rút lui.

Lý Thích nhìn Diệp Vô Phong thờ ơ ngồi trên giường thì trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, bọn họ biết chính Diệp Vô Phong đã trộm két sắt của bọn họ.

“Đừng tưởng anh làm vậy là có thể thắng, anh sẽ hối hận sớm thôi.” Lý Thích nghiến răng nghiến lợi nói.

Trịnh Phi làm động tác cắt cổ trước khi rời khỏi phòng.

Diệp Vô Phong gửi một tin nhắn qua cho A Mịch sau đó rời khỏi phòng mình, gõ cửa phòng bên cạnh, chỉ thấy Bạch Nhạn Phi nhìn anh cười cười.

“Bọn họ đã đi hết rồi à?” Bạch Nhạn Phi tò mò hỏi.

Diệp Vô Phong gật đầu một cái rồi bước vào phòng của Bạch Nhạn Phi, A Mịch đi theo Chu Bách Hoa đến đồn cảnh sát cũng vội vã quay trở lại.

Ba người bọn họ nhìn cái két sắt trong phòng Bạch Nhạn Phi.

“Đây là chiếc két sắt được đem ra từ văn phòng của bọn họ, nhưng trước đó không có mở ra nên chúng tôi cũng không biết bên trong có gì.” Diệp Vô Phong nói.

A Mịch gật đầu, cô ấy biết Diệp Vô Phong đang muốn nói gì, nếu bên trong két sắt này không có chứng cứ mà cô ấy cần tìm thì cô ấy không có cách nào để minh oan cho bố mình, sự cố gắng nhiều năm của cô ấy cũng coi như công cốc, cho nên A Mịch đang rất khẩn trương.

Diệp Vô Phong bắt đầu vặn cái nút của két sắt, cuối cùng hơn mười phút sau cũng thành công mở ra, thứ bên trong két sắt đã hoàn toàn bị phơi bày, có một số sổ sách và hợp đồng được đặt bên trong.

Sau khi lấy mớ sổ sách và hợp đồng kia ra, A Mịch cẩn thận xem xét một lúc nhưng cuối cùng cả người đều trở nên suy sụp, bởi vì cô ấy không tìm thấy bất kỳ sổ sách nào liên quan đến chuyện trước kia.

Nói cách khác, mọi cố gắng trong khoảng thời gian nằm vùng dài đằng đẵng của cô chỉ đổi lấy lần thất bại này mà thôi.

Diệp Vô Phong thấy vẻ mặt tuyệt vọng của A Mịch thì không biết phải nói gì, dù sao anh đã sớm biết kết quả sẽ thế này rồi.

Mớ sổ sách cách đây lâu như vậy làm sao còn tồn tại được đây, cho dù còn tồn tại cũng không có trong cái két sắt này được, chắc chắn nó phải được đặt ở một nơi bí mật hơn.

"Không sao đâu, tôi tin chúng ta sẽ tìm được những bằng chứng khác mà, tôi sẽ không từ bỏ đâu." A Mịch siết chặt nắm tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.