Chương trước
Chương sau
Phương Thất lên trước, hai ngón tay của gã móc lại với nhau, câu lấy cổ của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong chặn bằng một tay, bắt lấy được cổ tay của Phương Thất, trong khi bên kia, Phương Bát cũng ra tay vào lúc này, hai tay làm hình chùy, đập về phía Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong né sang một bên, tát cho Phương Bát một cái tát.

Sau khi Phương Bát tấn công không thành công, gã ngồi xổm xuống quét chân một đường.

Này rõ ràng là bởi vì gã đã đoán trước được đòn tấn công của mình sẽ bị né tránh nên mới nghĩ đến chiêu thức như vậy.

Diệp Vô Phong biết nếu mình lui về sau hơn nữa thì Bạch Nhạn Phi sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh chỉ có thể cứng rắn nhấc chân đang quét của Phương Bát lên.

Anh tập trung sức mạnh vào đôi chân của mình, và sức mạnh phòng thủ mạnh mẽ của thần công Long Tượng khiến hạ bàn của Diệp Vô Phong vững như thép.

Ầm!

Đòn tấn công của Phương Bát vững chắc giáng xuống chân của Diệp Vô Phong. Phương Thất cũng cảm thấy rằng gã có thể móc cổ Diệp Vô Phong trước khi Diệp Vô Phong ngã xuống đất.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến gã trừng to mắt, có thế nào cũng chẳng hình dung được chuyện gì đang xảy ra.

Phương Bát ra chiêu đã bị bẻ gãy chân, còn trung bình tấn của Diệp Vô Phong thì không hề di chuyển.

Trên trán Phương Bát đầy mồ hôi lạnh, tức khắc lui ra ngoài.

Phương Thất muốn rút lui, nhưng cổ tay của gã đã bị Diệp Vô Phong bắt lấy, gã không có cách nào rời khỏi bên người Diệp Vô Phong.

"Làm sao vậy, bây giờ đã muốn rời khỏi nơi này rồi à? Có phải quá tự tin vào bản thân hay không?" Diệp Vô Phong nhìn Phương Thất với vẻ mặt tươi cười mà nói.

Phương Thất đã biết mình và Diệp Vô Phong hoàn toàn không ở cùng một cấp độ. Thực lực của đối phương đã vượt quá sự hiểu biết của bọn họ rồi.

Tuyệt đối là cảnh giới Chiến Thần!!

Diệp Vô Phong một cước đá bay Phương Thất. Mà lúc này, đám vệ sĩ xung quanh đều lặng ngắt như tờ, đình chỉ động tác của mình.

Hai người mạnh nhất trong công ty của bọn họ đã bị đánh bại như thế này rồi, hơn nữa xem chừng Diệp Vô Phong vẫn rất thoải mái, điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Đó là ai vậy? Tại sao lại mạnh mẽ đến vậy?

Tất nhiên, mấy người Trịnh Phi không ngờ rằng hai vị đại cao thủ trong công ty của họ cứ bị giải quyết như vậy rồi. Điều này nằm ngoài dự đoán của họ.

Mà lúc này, bọn họ dường như không có quân bài tẩy nào nữa.

Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn Trịnh Phi: "Bây giờ các người hẳn là phải thực hiện những gì các người đã nói lúc trước rồi đúng không? Nhưng nếu các người thực sự không muốn phiền phức như vậy thì cũng được. Chúng tôi có thể thu mua công ty Chính Hòa của các người. Các người có thể cầm tiền mà rời đi một cách tự do vui vẻ."

Hai người Trịnh Phi đều mang vẻ mặt u ám. Đương nhiên bọn họ không cam lòng từ bỏ công ty Chính Hòa, dù sao đây cũng là công cụ phát tài của bọn họ. Hơn nữa hiện tại hoạt động của toàn bộ công ty đều đang phát triển phồn thịnh, vả lại đã chiếm lĩnh toàn bộ ngành vệ sĩ ở Liêu Tây. Nó là doanh nghiệp hàng đầu ở Liêu Tây.

Làm thế nào hiện tại bọn họ có thể bán công ty đi cơ chứ?

Loại chuyện này nghĩ cũng không cần nghĩ.

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: "Tôi biết các người không phục, nhưng các người phải biết lúc này bướng bỉnh không có lợi cho ai hết. Tôi rất coi trọng những gì các người đã nói vào ba ngày trước."

Trịnh Phi nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên sẽ không đồng ý lời của Diệp Vô Phong. Nhưng mà lúc này Diệp Vô Phong tiến lên một bước, đám vệ sĩ cũng đều lui về phía sau một bước.

Tình cảnh này khiến đám người Trịnh Phi vô cùng thất vọng. Bọn họ là công ty vệ sĩ, ấy thế mà lại có người dám xông vào uy hiếp bọn họ.

Nếu đây là một người bình thường, hiện giờ đã bị ném ra ngoài rồi.

Diệp Vô Phong nhún vai: "Tôi tới đây là muốn thông báo cho các người, chứ không phải để bàn bạc chuyện gì với các người."

Thấy sự việc lúc này đã được giải quyết xong, Bạch Nhạn Phi lập tức nở nụ cười: "Xem ra chuyện này đã kết thúc mỹ mãn."

Diệp Vô Phong cười nói: "Hiện tại bọn họ chỉ có thể làm như lời chúng ta đã nói. Nếu không tôi giải quyết hết bọn họ, để bọn họ nằm viện mấy tháng cũng không có vấn đề gì."

Bạch Nhạn Phi gật đầu. Cô ấy vô cùng tin tưởng vào Diệp Vô Phong. Nếu Diệp Vô Phong nói công ty Chính Hòa sẽ bị giải quyết, nhất định sẽ như vậy.

Vì vậy, cô ấy rất hào hứng.

Trịnh Phi và Lý Thích đều kinh hãi. Lý Thích hét lên với tất cả vệ sĩ: "Đồ khốn mấy người làm gì vậy? Lên cho tôi!"

Trịnh Phi thì lại nhìn Diệp Vô Phong: "Anh biết mà nhỉ? Chỉ cần chúng tôi không đồng ý, cho dù anh giết chúng tôi, công ty Chính Hòa vẫn thuộc về chúng tôi, anh sẽ không bao giờ lấy được!"

“Hình như những gì các anh nói cũng có lý, nhưng tôi tới đây cũng không thể tay không mà về. Đánh các người một trận thì ít nhất tôi vẫn khá vui vẻ.” Diệp Vô Phong cười nói.

Hai người Trịnh Phi ngỡ ngàng nhìn Diệp Vô Phong.

Mặc dù đám vệ sĩ cũng muốn tiến lên, nhưng vừa nhìn thấy tình hình của hai người Phương Thất, bọn họ đều không dám đi lên nữa.

Bọn họ đã từng đối chiến với hai người Phương Thất. Về cơ bản, một mình Phương Thất đánh bại mười người trong bọn họ cũng không thành vấn đề.

Nhưng hai người mạnh mẽ như vậy lại bị đối phương thoải mái xử lý một cách dễ dàng. Đây tuyệt đối không phải là chuyện đùa.

Vì vậy, trong lúc nhất thời, Diệp Vô Phong một mình đứng đối diện hai mươi, ba mươi người. Song hai mươi, ba mươi người này lại nhát gan hệt như chuột.

“Thằng khốn, mày có biết làm như vậy là phạm pháp không? Mày có biết không?!” Lúc này Trịnh Phi không biết phải dùng lý do gì để ngăn cản hành động của Diệp Vô Phong nữa.

Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm Trịnh Phi. Từ ngữ như "phạm pháp" này được thốt ra từ miệng Trịnh Phi làm cho anh cảm thấy rất kinh ngạc.

"Hóa ra trong mắt anh còn có pháp luật à. Tôi còn tưởng rằng anh làm nhiều chuyện phi pháp như vậy, đã không biết pháp luật là gì nữa rồi." Diệp Vô Phong cười giễu cợt.

Trịnh Phi nhanh chóng giải thích: "Công ty chúng tôi chưa bao giờ vi phạm pháp luật. Cái này anh không thể nói lung tung. Chúng tôi là một công ty vệ sĩ chính quy, chúng tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp."

Diệp Vô Phong chỉ nhún vai đối với lời này, đương nhiên không tin những lời Trịnh Phi nói. Đi ra ngoài hỏi về công ty Chính Hòa thì mới biết thật là việc xấu đầy rẫy.

Loại công ty này cũng chỉ nhờ có sự chăm sóc của nhà họ Nguyên nên mới có thể tiếp tục kinh doanh mà thôi.

Nếu không đã sớm bị tra xét.

“Tùy các người, hai sự lựa chọn cho các người, bây giờ các người cũng biết rồi. Đã đến lúc các người phải đưa ra lựa chọn.” Diệp Vô Phong thờ ơ nhìn hai người Trịnh Phi.

Sắc mặt hai người Trịnh Phi nhất thời trở nên khó coi. Hai người bọn họ đều không muốn lựa chọn, vừa không muốn rời khỏi Liêu Tây, cũng không muốn giao công ty Chính Hòa cho Diệp Vô Phong.

Vì vậy, bọn họ vẫn đang kéo dài thời gian.

“Nghe nói ở đây có người phá hoại tài sản cá nhân?” Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói có chút uy nghiêm. Diệp Vô Phong quay đầu nhìn sang, liền thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đang đi về phía mình.

Chu Bách Hoa tỏ vẻ thờ ơ, liếc nhìn tình hình xung quanh, rất nhanh đã chú ý tới hai người Phương Thất.

Trên mặt Trịnh Phi lộ ra vẻ vui mừng: "Chính chúng tôi đã báo cảnh sát. Là hai người bọn họ muốn phá hỏng tài sản của chúng tôi. Bọn họ còn làm bị thương hai nhân viên của tôi!"

Chu Bách Hoa nghe thấy thế thì gật đầu, đến trước mặt Diệp Vô Phong, lấy ra còng tay, vô cùng bình tĩnh nói: "Đi cùng chúng tôi một chuyến."

Hóa ra phía sau Chu Bách Hoa còn có bốn năm viên cảnh sát. Lúc này bốn năm cảnh sát này chỉ nhìn xung quanh với vẻ mặt khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tới công ty vệ sĩ như thế này. Nhìn thấy những nhân viên có cơ thể cường tráng đó, trên mặt họ nhiều thêm một tia kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.