Đương nhiên Diệp Vô Phong không có ý kiến gì cả, đừng nói là phó giám đốc chi nhánh công ty, kể cả là phó giám đốc tổng công ty anh cũng đồng ý cho.
Vì nếu Hàn Kỳ không ngăn những người đó lại, vợ của anh đã chết ở đó.
Đây là chuyện có xác suất xảy ra rất cao.
“Anh sẽ cho người tới đây để bảo vệ anh ta nhưng vẫn còn một số chuyện phải giải quyết. Tỉnh Liêu Đông xem ra cũng không an toàn lắm, hay là anh đưa em trở lại thành phố Tam Giang nhé.” Diệp Vô Phong không mong Lâm Thư Âm ở lại Liêu Đông bên này và sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nhưng Lâm Thư Âm lại lắc đầu: “Không được, anh ở đâu thì em sẽ ở đó. Hơn nữa em không thấy sợ chút nào, công ty Hoa Cường vẫn cần em giải quyết một số chuyện, kể cả có về thành phố Tam Giang thì em cũng phải làm xong những công việc đó rồi mới bàn tiếp được.”
Diệp Vô Phong không làm được gì hơn trong chuyện này, anh biết rõ vợ mình không phải là một người thích trốn chạy.
Anh ôm Lâm Thư Âm: “Được, nhưng em vẫn phải đảm bảo sự an toàn của mình, nếu như gặp nguy hiểm, em phải gửi định vị cho anh ngay lập tức, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới bên cạnh em.”
Lâm Thư Âm nở nụ cười hạnh phúc và gật đầu.
Buổi tối, trong phòng khách nhà mình, Diệp Vô Phong đang ngồi ung dung trên sofa thì Đường Trảm hồng hộc xông vào: “Đại ca, tôi đã tìm ra được thằng khốn nạn đã ra tay với chị dâu rồi.”
Sau khi giải quyết Parker xong, đám người Đường Trảm giống như hoàn toàn biến mất, đến bây giờ mới xuất hiện trở lại, Diệp Vô Phong còn tưởng rằng anh ta gặp phải chuyện gì.
Không ngờ là anh ta đi điều tra chuyện này.
Đường Trảm còn tìm ra được kẻ đứng đằng sau nhanh hơn cả Dương Chấn Hoa, Diệp Vô Phong không hề bất ngờ bởi chuyện này vì dù sao năng lực điều tra của Đường Trảm cũng là mạnh nhất trong số Tứ Đại Thiên Vương.
Chỉ cần có một chút dấu vết thì Đường Trảm cũng có thể căn cứ vào những manh mối đó để tìm hiểu ra mọi chuyện. Mặc dù thực lực của Đường Trảm không phải là mạnh nhất trong số Tứ Đại Thiên Vương nhưng là người có tốc độ hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất và tất cả đều là nhờ khả năng thăm dò kỹ càng của anh ta.
“Nói đi.”
Khuôn mặt Đường Trảm lộ ra vẻ đắc ý rõ ràng, anh ta ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong: “Đại ca, anh có biết không, thực ra những người đó đều bị một người tên Hồ Quý chỉ đạo. Sau lần thất bại trước, Hồ Qúy trốn thoát được là nhờ vào sự bảo vệ của đàn em, nhưng trước khi rời khỏi Liêu Đông, anh ta đã treo một giải thưởng, trị giá 300 tỷ, nói anh giết được anh hoặc Lâm Thư Âm có thể lấy được 300 tỷ tiền thưởng của Hồ Quý đưa ra trên trang web.
Đương nhiên Diệp Vô Phong biết trang web treo giải thưởng để thuê sát thủ giết người nhưng anh không ngờ Hồ Quý lại hèn hạ như vậy, dám nhằm vào Lâm Thư Âm.
Nếu như anh ta chỉ nhằm vào một mình anh thì chẳng có vấn đề gì cả, anh tin tưởng rằng mình có thể xử lý được tất cả những tên muốn lấy mạng của anh. Nhưng Lâm Thư Âm chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, không biết một chút võ nào, nếu sát thủ ra tay với cô, về cơ bản cô chỉ có còn con đường chết.
Mọi người đều biết được thực lực của anh, cũng biết giết chết anh là chuyện không thể làm được nên mới chuyển mục tiêu sang người Lâm Thư Âm.
Đối với những sát thủ đó, 300 tỷ là một số tiền vô cùng hấp dẫn, không chỉ là với những sát thủ mà với cả một số thế lực nhỏ sống ngầm ở Liễu Đông cũng vô cùng có sức hấp dẫn.
Giống như chuyện ngày hôm qua, những người đó rõ ràng không phải là sát thủ mà càng giống như những thế lực nhỏ ở Liêu Đông này hơn.
“Vậy cậu đã biết hiện giờ Hồ Quý đang ở đâu chưa? Diệp Vô Phong điềm nhiên hỏi.
Đường Trảm gãi đầu ngại ngùng: “Tôi đã cho người đi theo rồi nhưng cần một chút thời gian. Gã khốn Hồ Qúy đó là một người rất giảo hoạt, hắn toàn đi những con đường mà chúng tôi không thể dò ra được.”
Diệp Vô Phong gật đầu.
Anh cũng hiểu vì sao Đường Trảm vẫn chưa tìm được Hồ Quý, dù sao Hồ Quý cũng sống trên giang hồ lâu năm, là một trùm ma túy, có thể thực lực của anh ta cũng không quá mạnh nhưng khả năng chạy trốn và bảo vệ tính mạng cho bản thân tuyệt đối vượt xa người khác.
Vậy nên đối phương có thể thoát khỏi được sự tìm kiếm của Đường Trảm cũng là chuyện hết sức bình thường, dù sao đây cũng là một trùm ma túy dày dặn kinh nghiệm.
“Chuyện của Hồ Quý chúng ta có thể tạm thời gác lại, nhưng chuyện giải thưởng 300 tỷ kia bắt buộc phải gỡ xuống. Nếu cứ treo mãi ở đó sẽ tạo ra một sự uy hiếp rất lớn đối với vợ tôi.” Diệp Vô Phong biết hiện giờ chuyện quan trọng nhất là phải gỡ được giải thưởng kia xuống trước, còn về chuyện của Hồ Quý có thể để nói sau.
Nhất định sẽ có ngày Hồ Quý bị bắt.
Đường Trảm mỉm cười: “Thực ra cậu cũng biết trang web đó là do ai lập nên, muốn gỡ được giải thưởng đó xuống bắt buộc phải cần cậu ra mặt.”
Diệp Vô Phong vô cùng bất đắc dĩ, đương nhiên anh cũng biết, trước khi đối phương lập ra trang web này có tới tìm anh hỏi ý kiến, lúc đó quan hệ của hai người vẫn còn khá tốt.
Nhưng về sau do quan hệ lợi ích với Long Môn mà hai bên dần dần trở nên xa cách. Nhưng Diệp Vô Phong cũng biết, chỉ cần anh lên tiếng, đối phương nhất định sẽ làm theo những gì anh nói.
Nhưng nhiều phiền phức cũng sẽ ập đến hơn.
“Thôi bỏ đi, xem ra phải tìm cách khác thôi.” Diệp Vô Phong bất lực lắc đầu.
Không ngờ đến giây phút cuối cùng anh vẫn không đi tìm người kia.
“Vậy phải tìm nhiều vệ sĩ hơn nữa để bảo vệ chị dâu, dù sao với 300 tỷ đó sát thủ được mời tới thực lực cũng có hạn, ít nhất thì cũng không thể đạt được cấp bậc như Tứ Đại Thiên Vương chúng tôi.”
Nhưng Diệp Vô Phong biết rõ, thực lực của những sát thủ đã từng đến trước đây cho dù không bằng thực lực của Đường Trảm thì cũng ngang ngang tầm đó, sát thủ được thuê với giá 300 tỷ nhất định thực lực cũng không đơn giản.
“Xem ra đúng là cần phải tìm người tới giúp đỡ mới được.” Diệp Vô Phong hiểu rõ, với địa vị hiện giờ của anh ở Trung Quốc, anh không thể giải quyết được triệt để loại rắc rối này.
Vậy nên vẫn cần tìm người giúp đỡ.
Diệp Vô Phong biết rõ những chuyện quốc tế thế này, nếu như anh ra mặt, cuối cùng để lộ ra thân phận anh từng là Long Môn Tư lệnh, thì đến lúc đó những sát thủ vào Trung Quốc không chỉ có những người này.
Vậy nên anh không thể để lộ thân phận của mình, ít nhất là trước khi anh trở thành người mạnh nhất ở Trung Quốc thì tuyệt đối không thể để lộ.
Anh vẫn cần ẩn mình thêm một khoảng thời gian nữa.
Đường Trảm cảm khái một câu: “Nếu là trước đây, những chuyện này đối với cậu không là gì cả, ai động vào cậu thì cứ giết chết ngay là được. Nếu so sánh về số lượng người, số lượng thành viên của Long Môn cũng không hề ít, nếu như so sánh về thực lực, những người có thể trở thành thành viên của Long Môn nhất định thực lực cũng không hề yếu.”
“Vậy mà cậu xem, ở Trung Quốc, đến một tên Hồ Quý nhỏ bé mà cậu cũng phải dè chừng. Anh ta làm ra một chút chuyện mà cũng khiến cậu vò đầu bứt tai, lại còn không thể đích thân ra tay xử lý.”
“Thế nên lão đại, nếu cậu trở lại Long Môn, tên Hồ Qúy kia chẳng là cái gì cả, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn tìm đến Long Môn, quỳ trước mặt cậu nhận tội.”
Diệp Vô Phong chau mày: “Bỏ qua những chuyện trước đây đi, cậu đi tìm Hồ Quý đi, nếu như tìm được thì giải quyết luôn ngay tại chỗ, loại người này giữ lại cũng chỉ là tai họa.”
Đường Trảm gật đầu, anh ta phủi mông rồi mới rời đi.
Sau khi Bạch Tinh Đồng biết những chuyện Lâm Thư Âm đã trải qua, cô ta vô cùng tức giận, lập tức thẩm vấn ngay những phạm nhân đó. Chỉ có điều những tên này chỉ có vai trò nhỏ, không hề hay biết kẻ đứng đằng sau chỉ đạo là ai, thậm chí bọn chúng còn không biết người mình muốn giết là ai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]