“Ít con mẹ nó nhảm! Anh bạn nhỏ, mày dám đánh người của võ quán Vấn Thiên. lại còn bắt thiên Niên với sư phụ Ngưu Vấn thiên, bây giờ mày nói thẳng đi, rốt cuộc mày muốn như thế nào?” Việt Câu Tử hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong đang dẫm lên người Việt Thiên Niên.
Lucs này bốn người Long Hở Bưu Báo đã đi tới đứng ở phía sau lưng Việt Câu tử, trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười một tiếng với Việt Câu Tử: “Ha ha, Việt Câu Tử, người tôi muốn tìm chính là ông! Nếu như ông muốn Việt Thiên Niên toàn mạng thì hãy đi theo tôi!
Vừa nói anh vừa cúi người xách Việt Thiên Niên lên, cứ dùng một tay kéo anh ta ra bên ngoài khách sạn như vậy.
“Mày... Mày buông con trai tao ra!” Việt Câu Tử siết chặt nắm đấm, muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Việt Thiên Niên nặng khoảng tám mươi năm đến chín mươi cân, nhưng Diệp Vô Phong lại có thể lôi anh ta đi một cách rất là nhẹ nhàng.
Năm người Việt Câu Tử đi theo phía sau lưng Diệp Vô Phong đi ra khỏi khách sạn, tất cả đều dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong.
Hai mắt Việt Câu Tử đảo nhanh trong miệng như bị nghẹn cái gì đó, không có cách nào nói lên lời.
“Rầm!” Sau khi Diệp Vô Phong đi ra khỏi khách sạn thì lại ném Việt Thiên Niên xuống mặt đất một lần nữa, khiến Việt Thiên Niên kêu gào đau đớn.
“Khốn nạn! Mau buông con trai tao ra!” Hoàng Thiên tiếp tục gào lên.
Bốn người Long Bưu Hổ Báo bao vây xung quanh Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nói: “Việt Câu Tử, lần này tôi đi đến Liệt Thuận chính là đi cùng một người bạn đến để báo thù, mà ông chính là kẻ thù của bạn tôi.
“bạn của mày? Đó là ai?” Trong lòng Việt Câu Tử run lên.
“Là tôi!” lúc này Bạch Tinh Đồng từ trong khách sạn đi ra, cô ta không mang theo Ngưu Vấn Thiên đi ra mà là một mình đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong, căn bản không thèm nhìn mấy người Việt Câu Tử.
“Hả? Cô.... Lại là cô? Vậy người này là ai?” Việt Câu Tử nhận ra Bạch Tinh Đồng, trong lòng ông ta ngoại trừ khiếp sợ thì còn muốn biết thân phận của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lạnh nhạt nói: “Tôi chính là Diệp Vô Phong.”
“Hả?” Việt Câu Tử cảm thấy đầu óc sắp vỡ, trong lỗ tai ông ta như đang kêu to, giống như những thứ xung quanh đột nhiên trở thành hư ảo.
Trong khoảnh khắc, tinh thần của Việt Câu Tử có hơi hoảng hốt, đầu óc trống rỗng.
“Diệp Vô Phong, mày mau bỏ cái chân thối của mày ra khỏi Niên Thiếu! Đến dây, để bố mày dạy dỗ lại mày!” Mặc Long tiến lên một bước, ra dáng nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhìn về phía Mặc Long: “Oa, lá gan to phết, đáng tiếc là không có đầu óc.”
“Đĩ mẹ nhà mày! Để bố mày đánh bay não mày là mày sẽ trở thành thằng không có đầu óc ngay!” Mặc Long Vung song quyền với Diệp Vô Phong.
Mới vài ngày trước, Mặc Long đã tiến vào cảnh giới cấp Tông Sư thành công, võ công đã lên một cảnh giới mới, từ dó tới này anh ta đã đứng vững ở cảnh giới này.
Việt Câu Tử và Ngưu Vấn Thiên đều đã giúp anh ta không ít để anh ta có thể đứng vững ở cảnh giới này.
“Mặc Long, không được vô lễ, vị này là Diệp tiên sinh, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?” Trong lòng Việt Câu Tử như đang lắp đặt mười năm cái thùng treo, rất bất ổn, nhưng mà sau khi bình tĩnh lại, gã ta vội vàng răn dạy Mặc Long.
“Diệp Vô Phong? Diệp tiên sinh?” Mãi đến lúc này bốn người Mặc Long mới đột nhiên nhớ ra, không phải mấy hôm trước anh Việt đi Phụng Thiên là vì muốn đi gặp Diệp Vô Phong sao?
Trời ạ, không ngờ anh ta chính là Diệp Vô Phong? Con chim đại bàng mới của tỉnh Liêu Đông? Người đã đánh bại Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, Diệp tiên sinh?
Anh ta đến thành phố Liệt Thuận sao? Khó trách anh ta có thể đánh bại sư phụ Ngưu Vấn Thiên!
Mà Mặc lOng cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Ngưu Vấn Thiên, càng không phải là đối thủ của Việt Câu Tử, cũng tự biết ;à mình kém Diệp Vô Phong rất xa!
Bốn người Long Bưu Hổ Báo chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cùng nhìn về phía Việt Câu Tử: “Việt lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Ánh mặt Việt Câu Tử đảo qua đảo lại giữa Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng: “Diệp tiên sinh, rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Được, Việt Câu Tử tôi không phải đối thủ của Diệp tiên sinh. Tôi tình nguyện nhận lấy cái chết! Nhưng mà tôi có một yêu cầu, đó chính là cậu phải thả con trai tôi ra.”
Vừa nói Việt Câu Tử vừa nghiêm nghị chắp tay với Diệp Vô Phong.
Bạch Tinh Đồng nói: “Việt Câu Tử, cái thứ tiểu nhân hèn hạ nhà ông! Năm xưa ông hai chú tôi như thế nào? Mau khai ra hết cho tôi!”
“Ha ha.” Việt Câu Tử hít sâu một hơi: “Bạch Chấn Phiên ư? Cái người như ông ta ý, quá là bướng bỉnh, năm đó tôi nhìn trúng con cóc bằng ngọc trắng kia, muốn ông ta đưa cho tôi, nhưng ông ta lại không biết điều, chửi ầm lên với tôi, không phải ông ta chỉ ỷ vào việc trong nhà có người làm quan thôi sao? Việt Câu Tử tôi há ra lại là người người ta có thể khinh bỉ được sao? Lúc đấy tôi đã không nhịn được mà ra tay giết cả nhà ông ta.”
Gã ta thở dài một hơi: “Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo, Việt Câu Tử tôi đã giết người thì tự nhiên cũng phải gánh chịu hậu quả. Diệp tiên sinh, nếu như không phải cậu giúp cô ta báo thì chỉ bằng một cái nhà họ Bạch... Hừ!”
“Ông làm càn!” Bạch Tinh Đồng hét lên!
Thế nhưng cô ta có thể thấy rõ ràng là Việt Câu Tử khinh thường cô ta, cô ta cũng không có cách nào cả.
Diệp Vô Phong nói: “Việt Câu Tử, nếu ông muốn bảo vệ con ông thì cũng không có gì là khó cả, ông tự sát đi!”
“Tự sát?” Việt Câu Tử nhấm nháp lại từng chữ này, vẻ mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
“Việt lão đại!” Mấy người Mặc Long đều khàn giọng hét lên: “Ngài không thể tự sát được!”
Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Đúng, Việt Câu Tử, ông không thể tự sát được.”
Bốn người Mạc Long nhìn về phía Bạch Tinh Đồng: “Cô có ý gì?”
Diệp Vô Phong một phát đạp gãy một chân của Việt Thiên Niên.
“Á...” Bên trong miệng Việt Thiên Niên bị nhét một cái tất thối, anh ta kêu rên liên tục, cả người không nhịn được co giật.
“Diệp tiên sinh, xin cậu đừng làm hại con trai tôi, tôi cầu xin cậu.” Việt Câu Tử không dám nói những lời hung ác, liên tục chắp tay với Diệp Vô Phong.
Anh đá vào người Việt Thiên Niên, nhưng đau là đau ở trái tim của ông ta.
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi muốn Việt Câu Tử ông đến trước mộ của chú tôi. Tự sát để tạ tội!”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Việt Câu Tử, tôi muốn ông nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi người thân.”
“Á? Diệp tiên sinh! Cầu xin cậu, xin cậu hạ thủ lưu tình! Chỉ cần cậu không giết con trai tôi thì cậu muốn tôi làm gì cũng được!”.
||||| Truyện đề cử: Ngôn Hoan |||||
Bụp một tiếng, thế mà Việt Câu Tử lại quỳ gối xuống trước mặt Diệp Vô Phong.
Bạch Tinh Đồng dùng ánh mắt ngăn cản Diệp Vô Phong, ý là: ‘Đừng giết hại người vô tội.”
Diệp Vô Phong hơi do dự nhưng cuối cùng cũng không làm trái ý Bạch Tinh Đồng, thế là anh lại xách Việt Thiên Niên lên đi về phía một chiếc xe.
Diệp Vô Phong mở cửa cốp sau, trực tiếp ném Việt Thiên Niên vào bên trong như ném một túi hàng, sau đó đóng rầm cửa lại.
“Đi! Đi tới nghĩa trang của nhà họ Bạch!” Diệp Vô Phong ngớ tay với Việt Câu Tử.
Diệp Vô Phong lái xe, Bạch Tinh Đồng ngồi lên, Diệp Vô Phong khởi động xe đi trước dẫn đường.
“Ông ta sẽ đi theo sau sao?” Bạch Tinh Đồng hơi khó hiểu.
“Để xem lựa chọn của ông ta!”
Diệp Vô Phong nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.
“Việt lão đại! Ngài ngàn lần không được tự sát đâu!” Mặc Long đi tới bên cạnh Việt Câu Tử, khẽ nói, đồng thời anh ta cũng ra hiệu cho mấy người kia đừng đi lái xe.
Nếu như Việt Câu Tử không đi theo, nhiều nhất là bị tổn thất một cái Việt Thiên Niên nhưng lại có thể bảo vệ được Việt lão đại!
Việt Câu Tử đáng thương, cho dù tung hoành ngang dọc ở thành phố Liệt Thuận nhưng ở trước mặt Diệp Vô Phong, ngay cả dũng khí để ra tay cũng không có!
Việt Câu Tử lắc đầu nói: “Các người thì biết cái gì? Nếu như tôi chết, tính mạng của tất cả các người sẽ được bảo toàn, cũng có thể bảo vệ Thiên Niên an toàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]