Âu Dương Tất Tùng cũng kêu lên: “Đúng! Bao vây sân số 18! Tất cả mọi người đều tập trung về phía sân số 18!”
Mệnh lệnh này đã tạo thành một kết quả đó là cho Diệp Vô Phong cơ hội tiến vào sâu bên trong.
Còn Du Kinh Hồng cũng không rõ tung tích, đám nghèo Âu Dương Tất Tùng tìm qua một lượt, cho đến tận lúc bọn họ suýt chút nữa thì lật tung cả sân số 18 lên vẫn không thể tìm thấy được Du Kinh Hồng.
Âu Dương Lôi đi vào trụ sở của Bắc Thoái Vương: “Ông này, có vẻ như có người nào đó tiến vào nhà chính của nhà Âu Dương.”
Bắc Thoái Vương mỉm cười gật đầu: “Để Tất Tùng đi ứng phó đi. Chỉ cần nó có thể ứng phó được, tôi không nên ra tay vẫn tốt hơn.”
“Được.” Âu Dương Lôi gật đầu: “Ông già, ông cũng nên để ý bọn chúng bất cứ lúc nào đấy.”
Đàm Thuận xoa râu cười: “Ừ, yên tâm đi.”
Ngay cả Bắc Thoái Vương Đàm Thuận cũng không nghĩ ra, người đêm nay đến thăm dò nhà Âu Dương chính là hai cao thủ Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng.
Âu Dương Lôi rời đi xong, Diệp Vô Hồn liền xâm nhập vào nói ở của Đàm Thuận.
Đoàng! Bụp! Một viên đạn bắn trúng vào cửa sổ của Đàm Thuận. Hơn nữa, sau khi xuyên qua cửa sổ để lại một cái lỗ nhỏ, viên đạt lập tức rơi xuống.
“Hả?” Đàm Thuận giật mình, từ đường đi của viên đạn, ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra, người bắn ra viên đạn này tuyệt đối là cao thủ! Khả năng khống chế thật sự vô cùng chính xác.
Chỉ sợ rằng Âu Dương Tất Tùng không đối phó được!
Đàm Thuận vụt một cái, từ trong nhà lao ra bên ngoài. Nhúng trong bóng đêm mịt mờ kia, sao lại không có bóng người nào?
Đàm Thuận lại quay về phòng, phát hiện ra sau khi viên đạn rơi xuống còn kèm theo một tờ giấy, trên giấy viết: Giờ Tý đêm mai, tại rừng cây nhỏ thi đấu võ một lần nữa. Mời ông một mình đi đến đó, không mang theo súng ống. Ông vẫn có tiếng là người hiểu biết.
“Diệp Vô Phong?” Đàm Thuận lập tức nhận ra ngay thân phận của đối phương, ông ta cười lạnh một tiếng: “Xem ra Diệp Vô Phong hiểu lầm mình rất sâu rồi. Chỉ là đến hẹn đấu mà thôi, cần phải lén lút thế này sao?”
Thật ra Đàm Thuận cũng hiểu được nguyên nhân Diệp Vô Phong làm như thế này. Dù sao thì, lần trước Âu Dương Tất Tùng xuất hiện trên đỉnh núi Bắc Sơn cũng đủ khiến cho Diệp Vô Phong không tin tưởng Đàm Thuận.
Đàm Thuận ra khỏi nhà, đi như bay về phía sân số 18 lúc nãy vô cùng náo nhiệt.
“Sư phụ? Người không cần đi về bên đó, cẩn thận đạn.” Trần Cương tình cờ dẫn người đi tuần tra ngang qua. Mái tóc bạc trắng của Bắc Thoái Vương rất dễ nhận ra, vậy nên anh ta vội vàng ngăn lại.
Đàm Thuận vẫy tay, kiêu ngạo nói: “Con cứ tiếp tục tuần tra đi, thầy đi xem qua một chút.”
Trần Cương khom người nói: “Sư phụ cẩn thận.”
Bắc Thoái Vương mỉm cười: “Không sao.”
Rất nhanh sau đó, ông ta đã nhìn thấy Âu Dương Tất Tùng đang thở hổn hển. Đương nhiên, nhóm người Âu Dương Tất Tùng này có đang tìm kiếm Du Kinh Hồng thì khả năng ẩn nấp vẫn vô cùng tốt.
Sau một màn đạn và lựu đạn, nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ còn sót lại vài đốm lửa nhỏ đang cháy.
“Ông Đàm.” Âu Dương Tất Tùng đứng nấp dưới mái hiên, vẫy tay gọi Đàm Thuận.
“Tất Tùng, cuối cùng thì vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Bóng dáng của Đàm Thuận chỉ nhoáng một cái đã đến bên cạnh Âu Dương Tất Tùng. Thân pháp cực nhanh nhú thế này, cho dù là Âu Dương Tất Tùng vốn rất kiêu ngạo cũng phải kinh sợ trong lòng!
“Á, ông Đàm, vừa rồi có một người phụ nữ xông vào, chúng tôi đang đi lùng bắt cô ta.” Âu Dương Tất Tùng vẫn tiếp tục quan sát bốn phía.
Đàm Thuận gật đầu: “À, Tất Tùng này, xung quanh nơi này đã không còn kẻ địch nữa, không cần tìm.”
“Hả? Được, cảm ơn ông Đàm.” Mặc dù Âu Dương Tất Tùng mở miệng nói ra những lời này nhưng thật ra vẫn chưa quá phục với kết luận mà Đàm Thuận tùy tiện nói ra thế này.
Bởi vì Âu Dương Tất Tùng cũng đã đạt đến cảnh giới cấp Tông Sư.
Năng lực nhận thức trên chiến trường của anh ta cũng mạnh lắm.
Nhưng đối với tình hình xung quanh sân vài trăm mét, còn có rất nhiều người mình đứng tán loạn, muốn phân biệt xem có kẻ thù tồn tại hay không, thật sự là Âu Dương Tất Tùng vẫn không làm được.
Đầu óc của Đàm Thuận trở nên phức tạp: Không phải vừa rồi Diệp Vô Phong tự mình đưa thư hẹn giao chiến đến hay sao? Hay là, Diệp Vô Phong và người phụ nữ này cùng đi vào gây rối, phối hợp với nhau?
Nghĩ đến người phụ nữ có thể phối hợp với Diệp Vô Phong, người đầu tiên Đàm Thuận nghĩ đến chính là Bạch Nhạn Phi.
Thế nhưng Đàm Thuận nhanh chóng xóa bay ý nghĩ này: Với năng lực của Bạch Nhạn Phi, một khi bị đám người Âu Dương Tất Tùng này phát hiện, thì đã thập tử vô sinh từ lâu rồi!
Vậy thì, người phụ nữ mạnh hơn Bạch Nhạn Phi gấp mười lần này là ai chứ? Bắc Thoái Vương Đàm Thuận không có cách nào giải thích.
Tất cả đám người Âu Dương Tất Tùng đều rút lui về chỗ cũ, tiếp tục ẩn nấp.
Nhưng hệ thống giám sát “không một góc chết” do Will thiết kế vẫn đang hoạt động. Trong phòng giám sát, hai người Will và Khố Khắc đang mở yo hai mắt, không ngừng tìm kiếm trên từng màn hình, hi vọng có thể tìm được bóng dáng của kẻ thù.
“Fuck! Cuối cùng thì cô gái phương Đông xinh đẹp kia đã đi đâu?” Thật sự thì Will không thể tin nổi.
Khố Khắc cũng đang quan sát màn hình, quay đầu nói: “Will, có lẽ, cô gái phương Đông xinh đẹp kia chui vào trong chăn của anh rồi ấy chứ?”
Will cười một tiếng: “Nếu là như vậy, tôi nhất định phải làm cô ta đến chết đi sống lại! Ha ha!”
Khố Khắc cười lạnh: “Nghe nói anh được ba phút. Tôi cảm thấy, bất cứ người phụ nữ nào, không có ai trong ba phút bị chơi đến chết đi sống lại đâu nhỉ?”
“Anh nói nhảm!” Will trừng mắt nhìn Khố Khắc, sau đó đòi mắt về màn hình: “Ông đây có thể kéo dài một tiếng! Nếu anh không tin thì lấy cô bạn gái nhỏ của anh ra đây cho tôi thử chút đi?”. Truyện Xuyên Không
Sắc mặt Khố Khắc lạnh đi: “Will, đừng đùa thế này! Nếu anh dám đụng vào bạn gái tôi, tôi đảm bảo sẽ chặt anh thành một trăm mảnh!”
Will vừa muốn phản bác lại thì Âu Dương Tất Tùng bước vào: “Hai người đang làm cái gì vậy? Không thể chuyện tâm một chút sao?”
Hai người đồng loạt ngạn miệng lại, Âu Dương Tất Tùng lườm mỗi người một cái rồi nói: “Có phát hiện gì mới không?”
“Tạm thời không có, nhưng mà, người phụ nữ này đã xông vào, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ rời đi.” Will chỉ vào bốn màn hình: “Đây là những con đường phải đi qua khi xuống núi, chúng ta sắp xếp đầy đủ các góc nhìn, có thể quan sát được. Chỉ cần cô ta đi qua chỗ này, sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”
Âu Dương Tất Tùng nói: “Vậy thì, cô ta từ đâu đến?”
“À thì.” Will lập tức câm như hến, trên trán rịn ra một giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
Đồng đội Khố Khắc của anh ta vội vàng nói: “Liệp Ưng, tôi thấy, có khi nào người phụ nữ này là một tồn tại siêu phàm.”
Trong chớp mắt, Âu Dương Tất Tùng lập tức nổi giận: “Tồn tại siêu phàm? Khố Khắc, các người đang đùa tôi à? Đây là chiến tranh! Nếu như đối phương là người siêu phàm, chúng ta chỉ là con kiến, tùy tiện liền bị người ta giẫm chết!”
Will ngập ngừng nói: “Liệp Ưng, thật ra những chỗ chúng ta bố trí camera đều đã bao quát hết tất cả lối ra vào. Sao người phụ nữ này có thể vào được, đúng là rất khó giải thích.”
Âu Dương Tất Tùng nói: “Tôi đã sai Mặc Khắc Nhĩ và tổ của cậu ta đi đến lối ra chặn lại. Hy vọng cậu ta có thể cho chúng ta một tin tức tốt. Nếu không, Will, Khố Khắc, hai người các cậu mất đi ba tỷ.”
“Hả? Liệp Ưng, anh không thể làm như vậy!” Hai người vì thiếu cẩn thận, mỗi người mất một tỷ rưỡi. Quả thật là quá đau tim mà.
Diệp Vô Phong trốn khỏi nhà Âu Phương đầu tiên, nhúng vẫn đứng đợi Du Kinh Hồng cách đó không xa. Anh không thể để một mình Du Kinh Hồng ở lại nơi này, nhất định phải chăm sóc cho cô ta.
Lúc nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của Du Kinh Hồng lao vùn vùn ra trong màn đêm, Diệp Vô Phong lập tức thấy yên tâm: “Nhìn xem, có vẻ chúng ta vẫn có cái nhìn chung.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]