Chương trước
Chương sau
“Hây…” Thân Đại Tráng nhìn thấy Thiệu Liên Thành gặp rắc rối, vội vàng xông đến, cú đá được tung ra, nhắm vào bên hông Diệp Vô Phong!

“Ôi!” Đội viên đội đặc chủng nhìn thấy Thân Đại Tráng tung chiêu này cũng không kiềm được toát mồ hôi thay Diệp Vô Phong!

Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, mỗi khi đại đội trưởng Thân dùng đến tuyệt chiêu này thì gần như đều có thể khiến đối thủ bị thương nặng.

Mà bây giờ Diệp Vô Phong đang quỳ một gối trên người Thiệu Liên Thành, đưa lưng về phía Thân Đại Tráng!

Cho dù Diệp Vô Phong có kịp phản ứng đi nữa, nhưng ở tư thế thấp hơn như vậy, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt thòi.

Lạc Viễn Chinh giật cả mình, ngay khi vừa định mở miệng ngăn cản thì La Hồ lại khoát tay ra hiệu ông ấy không cần phải lo lắng.

Đương nhiên Bạch Tinh Đồng cũng lo lắng thay cho Diệp Vô Phong, chiêu này của Thân Đại Tráng quá mạnh! Cô ta không tự chủ được siết chặt nắm tay.

Rốt cuộc Diệp Vô Phong sẽ đối phó như thế nào? Tất cả mọi người đều rửa mắt mong chờ.

Diệp Vô Phong không tiếp tục tấn công Thiệu Liên Thành nữa, anh bất ngờ nhào người về phía bên trái, hai chân đưa lên đỡ cú đá của Thân Đại Tráng đang vung tới giữa chừng.

Hơn nữa Diệp Vô Phong còn dùng tư thế Ô Long Giảo Trụ khống chế chân phải mà Thân Đại Tráng đá tới.

Sau khi hai chân Diệp Vô Phong co lại đan nhau như hình cây kéo kẹp lấy chân phải của Thân Đại Tráng thì bất ngờ xoay eo!

Thịch! Thân Đại Tráng và Diệp Vô Phong tạo thành tư thế bốn chân xen lẫn vào nhau ngã trên mặt đất.

“Wow!” Trước giờ đội viên đội đặc chủng không hề biết rằng lại có thể sử dụng cách này để khống chế chiêu đá ngang của đại đội trưởng nhà mình!

Sau khi hai người ngã ra đất, bốn chân vẫn quấn lấy nhau.

Đến lúc này chỉ có một trong hai bên có sức lực lớn hơn mới chiếm được thế thượng phong. Đây chính là đạo lý mà ai cũng biết.

Thân Đại Tráng vốn cho là bản thân trời sinh khỏe mạnh, nếu Diệp Vô Phong đã dám quấn lấy mình như thế thì có thể thừa cơ dùng sức mạnh chế phục Diệp Vô Phong.

Ai ngờ ngay khi cậu ta đang liên tục dồn sức vào chân mình thì lại nhận ra sức phản kháng của Diệp Vô Phong đã lớn đến mức cậu ta không thể khống chế được!

“Hừ!” Thân Đại Tráng chỉ cảm thấy hai chân Diệp Vô Phong như được đúc bằng sắt, cậu ta không cách nào khiến chân Diệp Vô Phong mảy may lơi lỏng, trái lạ còn bị chân của Diệp Vô Phong kẹp lại, không thể động đậy!

Cùng lúc đó, chân phải Diệp Vô Phong kẹp chặt ở bụng dưới Thân Đại Tráng, làm cậu ta dù muốn xoay người bật dậy cũng không thể.

Hai người cứ thế kiềm chế lẫn nhau, đều cố sức như nhau nhưng đều không động đậy nổi.

Thiệu Liên Thành xoay người ngồi dậy, thấy hai người đang quấn lấy nhau cũng không có ý định tiến lên hỗ trợ.

Thân Đại Tráng nói: “Đội trưởng Thiệu, ra tay đi!”

Thiệu Liên Thành cười khổ lắc đầu: “Tôi thua rồi, nếu như không phải Diệp Vô Phong giơ cao đánh khẽ thì tôi chắc đã bị đánh tới bất tỉnh. Cho nên bây giờ tôi không thể ra tay được.”

Bạch Tinh Đồng nghe thế, trong lòng thầm khen ngợi: “Tính ra Thiệu Liên Thành cũng là một người quang minh lỗi lạc.”

Diệp Vô Phong bỗng nhiên nói: “Đại đội trưởng Thân, nếu như tôi vận thêm tí sức thì chân phải của anh sẽ gãy đấy.”

Thân Đại Tráng cau mày, nói: “Đừng huênh hoang!”

Diệp Vô Phong bỗng nhiên nghiến răng, lực trên chân cũng đột nhiên mạnh hơn!

“A? Ối! Diệp Vô Phong, dừng lại! Ấy không, chân.” Thân Đại Tráng chỉ cảm thấy chân truyền đến cảm giác đau đớn, đúng là đau đớn thấu xương mà!

Nếu như Diệp Vô Phong dồn thêm tí sức thì hẳn chân mình chắc chắn sẽ gãy! Bây giờ cậu ta không dám hoài nghi gì nữa.

Diệp Vô Phong bỗng nhiên thả lỏng chân, Thân Đại Tráng cảm thấy lực khống chế giảm đi hẳn, thở ra một hơi, sau lại liên tục thở dốc.

Vừa nãy, khi vật lộn với Diệp Vô Phong, cậu ta đã dùng hết sức mình!

Hai người đồng loạt bật người dậy, nhìn nhau cười cười.

Thiệu Liên Thành nói: “Diệp Vô Phong, khá lắm đấy!”

Diệp Vô Phong nói: “Hai vị cũng không kém.”

Thân Đại Tráng cảm thán: “Diệp Vô Phong, tôi phục. Ngón nghề này của anh luyện thế nào mà ra vậy? Quá ghê gớm.”

Làm quân nhân, thua thì là thua, có thể thản nhiên chấp nhận, điều này cũng tỏ rõ Thân Đại Tráng cũng là một nam tử hán lỗi lạc.

“Ha ha! Tốt lắm! Trận luận võ này, cả tôi cũng được mở mang tầm mắt! Diệp Vô Phong, cậu khá lắm đấy! Đại Tráng này, xem ra giấc mộng để Diệp Vô Phong gia nhập dưới trướng coi bộ khó. Thế này đi, trong trận chiến đối đầu với Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng lần tới cứ để Diệp Vô Phong làm chỉ huy, tất cả mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Thân Đại Tráng không phục: “Nhưng thưa tư lệnh, đấu võ thắng là một chuyện, nhưng làm chỉ huy trong một cuộc chiến thật sự cần phải có kiến thức chuyện nghiệp, không phải cứ có thực lực giỏi thì có thể chỉ huy giỏi.”

La Hồ nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Thế nào? Cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm không?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thật ra tôi cảm thấy cho dù là đại đội trưởng Thân hay đại đội trưởng Thiệu thì đều là chỉ huy rất lợi hại. Hơn nữa bọn họ đều hiểu rõ tường tận mỗi chiến sĩ dưới trướng của mình. Như thế mới có thể chỉ huy càng thuận lợi. Tư lệnh La, tôi thấy ông đừng nên để tôi chịu tội.”

La Hồ còn chưa lên tiếng thì Bạch Tinh Đồng đã tiếp lời: “Trái lại tôi cảm thấy Diệp Vô Phong làm tổng chỉ huy vô cùng thích hợp.”

Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Ừ, đã thế thì Diệp Vô Phong, tôi thấy cậu đừng nên từ chối nữa.”

La Hồ nhìn về phía Thiệu Liên Thành và Thân Đại Tráng: “Hai người còn ý kiến gì không? Tôi thật sự muốn lắng nghe thêm.”

Thân Đại Tráng nói: “Tôi có thể phục tùng mệnh lệnh của Diệp Vô Phong!”

Thiệu Liên Thành nghiêm túc nói: “Tôi thuộc đội đặc công, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh!”

Lạc Viễn Chinh bỗng nhiên nói: “Tôi thật sự rất muốn biết, đại đội trưởng Thân, sau hai đợt luận võ liệu cậu còn trò gì mới nữa không?”

Thân Đại Tráng xấu hổ, nhếch miệng: “À, nhóm đặc nhiệm chỉ luyện chặt gạch đơn giản và chạy việt dã vác nặng.”

“Ồ.” Lạc Viễn Chinh cười: “Đã thế sao không so đấu đến cùng xem sao, để mọi người được mở mang tầm mắt?”

Ông ấy và La Hồ đều biết Du Kinh Hồng rất xem trọng Diệp Vô Phong, cũng không biết thân phận thật sự của Diệp Vô Phong là gì.

Bởi vậy, bọn họ càng mong Diệp Vô Phong phô bày hết bản lĩnh của mình, thế mới có thể phát huy được hiệu quả trên chiến trường.

Diệp Vô Phong lắc đầu, nói: “Thế thì không cần đấu nữa đâu nhỉ?”

La Hồ cười nói: “Thằng nhóc cậu đã làm lính của bọn tôi ỉu xìu ảo não như thế, sao có thể không đấu tiếp được? Nhưng cậu đừng quá lo lắng, chúng tôi đã thừa nhận là cậu thắng. Tương lai khi ở Phụng Thiên, Thân Đại Tráng chính là cấp dưới của cậu! Có điều, công việc bình thường mà cậu ta phải làm thì vẫn phải làm, chỉ có thể bớt chút thời gian làm “cấp dưới tạm thời” của cậu, ha ha ha.”

Thân Đại Tráng vô cùng xấu hổ, Diệp Vô Phong cau mày nói: “Cấp dưới tạm thời?”

La Hồ gật đầu: “Đúng thế! Chỉ khi Thân Đại Tráng hoàn thành nhiệm vụ của bên đội đặc công mới có thể làm cấp dưới chính thức của cậu. Đương nhiên là hai việc này không có mâu thuẫn gì với nhau cả, trước mắt hoàn toàn nhất trí.”

“Được thôi, chặt gạch!” Diệp Vô Phong vừa đáp ứng thì đội viên đội đặc nhiệm lập tức đem đến hai chồng gạch đặt trước mặt Diệp Vô Phong.

Thân Đại Tráng nói: “Diệp Vô Phong, anh chọn một chồng đi.”

Diệp Vô Phong tùy ý nói: “Chọn chồng ở gần tôi nhất đi! Anh nói xem chúng ta so tài thế nào đây?”

“Thạch Thiết Đản, rời hàng!” Thân Đại Tráng quát to.

“Thạch Thiết Đản báo cáo đại đội trưởng! Xin chỉ thị!” Thạch Thiết Đản là một chiến sĩ có làn da ngăm đen, trông cao to cường tráng.

“Võ mà Thạch Thiết Đản luyện là Ngạnh Khí Công.” Thân Đại Tráng giới thiệu: “Một chồng gạch này tổng cộng có mười viên, cậu ấy có thể bổ gãy trong một lần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.