Chương trước
Chương sau
“Bob, ở Trung Quốc này chả có ai là cao thủ cả, nhưng anh cũng đừng có sơ suất, chúng ta vẫn nên rút lui đi.”

“Carl, cái gì mà rút lui? Chúng ta chỉ mới có bắn ra một phát súng! Còn bắn trúng hay không, còn chưa biết đâu!”

“Điều đó cũng đúng, nhưng đừng nóng vội, chỉ cần đám người bọn họ dám nhúc nhích một cái, chúng ta lập tức giết chết rồi trở về.”

“Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tình hình không tốt cho lắm.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Diệp Vô Phong đã tiếp cận được đến mái nhà rồi.

“Bob, chúng ta nên đi thôi!” Carl tiếp tục ngăn cản.

“Được rồi! Ngay cả khi chúng ta không hề trốn chạy đêm nay.”

“Các người dù có chạy cũng vô ích thôi.” Lúc này một âm thanh vang lên, Carl và Bob, hai người liền lập tức sợ hãi!

A! Cùng lúc đó hai người liền chĩa súng vào nơi phát ra âm thanh, quay qua thì không thấy ai cả! Sau đó, Bob và Carl đồng thời cảm nhận được một cơn đau đến từ gáy cổ của mình! Hai người lập tức mất đi ý thức.

Vào lúc hai người tỉnh lại, lập tức cảm nhận được ánh đèn trước mặt, đặc biệt là chói mắt, đồng thời lấy tay che mắt lại: “Đây là ở đâu?”

“Nơi này chính là nơi mà các anh nên tới.” Carl nói chuyện giữa hai người bằng tiếng Anh, Diệp Vô Phong trả lời, đương nhiên cũng bằng tiếng Anh.

“Ai? Anh là ai?” Bob và Carl giãy dụa cùng một lúc, cũng cùng lúc phát hiện, bản thân mình bị trói rất chắc chắn! Tất cả các bảo vệ của công ty Hoa Cường đều được mặc đồng phục, nên xung quanh đều là những người mặc loại đồng phục này.

Có một người không mặc đồng phục của bảo vệ, đứng gần ngay trước mắt, khá là trẻ tuổi, tính cách trầm ổn, đặc biệt là tâm tư rất khó dò.

“Bob, Carl, đội viên của lục chiến thủy quân, cấp trên của hai người, hẳn là trung tá Âu Dương Tất Tùng đúng hay không?” Sắc mặt của Diệp Vô Phong tươi cười, nhưng trong mắt Bob và Carl, lại chính là nụ cười của ác quỷ!

Hai người liếc mắt nhau một cái, không ai nói một lời nào.

“Dựa theo quy tắc của các chiến sĩ nước M, nếu như bản thân mình không có đủ năng lực để chống cự lại tình huống, là sẽ cho phép bị bắt giữ và bị phản bội.” Diệp Vô Phong bắt đầu giải thích.

Cả hai người, đầu đều xoay sang một bên, không thèm phản ứng.

Diệp Vô Phong nói: “Đầu hàng, chính là lựa chọn tốt nhất của hai anh. Đương nhiên, hai anh có thể ngoan cố cho đến cùng, chủ yếu là, tôi cảm thấy rằng xương cốt của các anh sẽ không kiên cường được như vậy.”

Cả người, thật ra tinh thần của hai người đã bắt đầu sụp đổ, thế nhưng bọn chúng vẫn còn cắn răng kiên trì.

Diệp Vô Phong bước đi chậm rãi thong thả nói: “Bob, làm một người lính bắn tỉa ở chiến đội lục chiến thủy quân, thanh danh của anh là cực kì vang dội, đáng tiếc rằng, đêm nay anh lại gặp phải tôi.”

“Không! Thật ra so với anh ta thì tôi lợi hại hơn!” Carl không biết sống chết mà cố gắng chống cự nói.

“Carl, cũng có thể so với anh lợi hại hơn so với anh ta, nhưng cần phải có được sự đồng ý của người khác.” Diệp Vô Phong cũng không quan tâm mình đang đả kích ai.

Trong chớp mắt, Carl liền ngậm chặt miệng lại, anh biết, nếu như bản thân mình nói càng nhiều, việc bại lộ thông tin sẽ càng nhiều hơn.

“Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận về việc xương cốt của các anh có cứng rắn hay không cứng rắn.” Tay Diệp Vô Phong kéo ra một bông hoa, dĩ nhiên là lấy ra một dùi cui bằng cao su. Bob và Carl cùng lúc rụt mình lại, hoảng sợ nhìn cây dùi cui bằng cao su trên tay Diệp Vô Phong.

Loại gậy này rất lợi hại, hiển nhiên là bọn họ đã được thưởng thức qua chúng, khi đánh vào người, sẽ không nhìn ra được vết thương, thế nhưng lại cực kì đau đớn, cũng không có cách nào có thể chịu đựng được!

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Tôi đang suy nghĩ, không biết xương của ai sẽ mềm hơn nhỉ? Bob? Carl?” Trong màu mắt xanh thẳm của hai người, đầy sự sợ hãi mà ánh mắt không thể che giấu.

Làm một người lính, vì nước mà hy sinh thân mình, đương nhiên là không có vấn đề gì, hầu như tất cả các người lính, đều có thể làm được. Thế nhưng, nếu như phải nhận hết sự tra tấn cho đến chết, chỉ sợ rằng nó sẽ lập tức giảm đi hơn một nửa, thậm chí chỉ còn lại một phần mười.

“Bob, tôi rất thích cái tên này…” Diệp Vô Phong vừa nói xong, Bob chỉ cảm thấy rùng mình, từ đầu đến chân, trong chốc lát liền rớt xuống dưới!

“Bob, tôi nghĩ rằng nếu đem hai chân của anh đánh cho tàn phế, thế nhưng, nên bắt đầu từ đùi phải, hay nên bắt đầu từ đùi trái đây, tôi có chút do dự.” Diệp Vô Phong lấy ra một đồng xu, siết chặt nó ở trong tay.

“Không! Không được!” Bob gần như mất hết bình tĩnh mà hét lên: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy được! Phải có những đãi ngộ tốt với tù binh chứ! Tôi là lính của nước M, tôi phải được tôn trọng! Còn không, nước của tôi sẽ thay tôi trả thù anh!”

“Ha ha.” Diệp Vô Phong từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười: “Nước của anh? Còn cách xa đây cả ngàn mét kia kìa! Hơn nữa, Bob, với thân phận của anh, đột nhiên xuất hiện ở Trung Quốc, tôi hoàn toàn có thể giải thích rằng, anh ở đây là để xâm lược.”

“Không có! Chúng tôi đang trong kì nghỉ phép.” Bob yếu ớt phản kháng.

“Thân là một người lính, anh không có tư cách để đến Trung Quốc để hưởng kì nghỉ. Hơn nữa, mang theo súng bắn tỉa tiến vào tỉnh Phụng Thiên để tận hưởng kì nghỉ, anh đang tính lừa gạt ai?” Diệp Vô Phong không hề cùng anh ta nói những lời vô nghĩa nữa, cây dùi cui bằng cao su trong tay, bỗng nhiên bị vung mạnh lên!

Bất chợt! Dui cui được giơ lên kéo theo tiếng gió, mang theo cả tiếng huýt gió chói tai!

Bộp! A! Một gậy được đánh xuống, Bob kêu thảm thiết một tiếng, cả người không ngừng run rẩy!

Chân trái của anh ta, đã bị đánh xuống một gậy, một gậy này, thật ra không có đánh đến gãy cả xương cốt, thế nhưng, thân thể phải chịu đựng sự đau đớn này, thiếu chút nữa đã xé toạc các dây thần kinh của Bob ra.

“Nếu dám nổ súng để giết người, thì hãy chuẩn bị cho tốt việc mình bị người ta giết đi!” Diệp Vô Phong cầm trong tay dùi cui bằng cao su, lại bắt đầu vung mạnh tay!

“A!” Dùi cui còn chưa chạm vào đến người, lần này Bob trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Diệp Vô Phong không khỏi nhíu máy: “Thật không có dũng khí như vậy sao?” Dùi cui bằng cao su trong tay anh lại một lần nữa đánh xuống đùi của Bob.

“A!” Bob kêu gào thảm thiết một tiếng, lại tỉnh dậy! Hoảng sợ khi nhìn thấy Diệp Vô Phong: “Không! Không được đánh! Tôi nói với anh đây chính là ngược đãi tù binh đó! Đây chính là phạm pháp…” Lời nói của anh ta, càng ngày càng yếu ớt, đến cuối cùng thì cũng không còn tí sức lực nào.

Ngẫm lại thì, người mà bọn họ vốn muốn giết đó chính là nhân viên của Diệp Vô Phong, hiện giờ lại biến thành tù binh, lại yêu cầu đối phương đối xử tốt với mình, chuyện này làm sao có thể xảy ra?

Nhìn thấy Bob chịu đựng sự tra tấn, Carl cũng sợ đến mức hồn bay phách lạc nghĩ rằng rất nhanh thôi sẽ đến lượt mình. Bốp! Những lần đánh tiếp theo của Bob vào lúc sau, toàn thân anh ta run rẩy, ngay cả tiếng kêu la thảm thiết cũng không còn nữa, giống như cả người đều đã trở thành một đống thịt chết.

Bốp bốp… Tốc độ quất của Diệp Vô Phong, càng lúc càng nhanh! Mới đầu, mỗi lần Diệp Vô Phong đánh xuống người của Bob một cái, Carl còn khép mắt lại một chút, đến lúc sau, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra nữa.

“Rào rào!” Dĩ Hãn Kỳ làm cho Bob tỉnh lại, Bob vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy chân trái của mình, đã bị đánh cho máu và thịt lẫn lộn, một cơn đau không thể nhịn được ập tới, tiếp tục xé toạc thần kinh của anh ta ra!

“A! A…” Bob liều mạng kêu gào, có lẽ làm như thế, có thể giảm bớt được một chút đau đớn chăng?

Dĩ Hãn Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn, tiến lên vỗ bốp bốp liên tục mười mấy cái vào miệng của anh ta: “Mẹ kiếp! Vào lúc anh hướng về phía người khác nổ súng, có bao giờ nghĩ rằng chính bản thân mình sẽ rơi vào kết cục này hay chưa?”

Bob tội nghiệp nhìn Diệp Vô Phong: “Tha cho tôi…”

Loảng xoảng! Cửa phòng mở ra, Đường Trảm sải bước đi tới, nhìn hai người tù binh da trắng trước mặt, Đường Trảm sẵn giọng cười: “Bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước mắt chưa phát hiện được người khả nghi nào, đã bố trí xong lực lượng canh gác.”

Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Ừ, tốt lắm. Đường Trảm, trước tiên anh phỏng vấn anh ta một chút, tôi đi ra ngoài quan sát tình hình xem sao.”

“Được, Diệp lão đại!” Đường Trảm trả lời một tiếng, thế nhưng lại không có trực tiếp nhận dùi cui bằng cao su trong tay Diệp Vô Phong, mà lập tức đi đến trước mặt Bob, xoay người nắm lấy chân trái của Bob!

“A! A! Không được! Không được!” Bob liều mạng giãy dụa gào to, thế nhưng Đường Trảm là một người khó lay chuyển, cầm chân trái của Bob, răng rắc một tiếng, lập tức hiện ra tư thế kỳ dị!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.