Jabbar nói:
“Chỉ là, bản di chúc máu lưu lại ở hiện trường ghi rõ hung thủ là Diệp Vô Phong nha!”
Brown dùng vẻ mặt khó có thể tin được mà nhìn Jabbar:
“Anh Jabbar, tôi chợt cảm thấy chỉ số thông minh của anh là không đó.”
“Anh!”
Lập tức mặt Jabbar đỏ lên.
“Anh Brown, anh nói năng lung tung gì vậy! Còn nữa, tôi biết anh định nói gì! Anh chắc chắn cho rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Rằng nếu hung thủ thật sự là Diệp Vô Phong thì anh ta nhất định không thể nào để sót lại một bằng chứng rõ ràng như thế nhỉ? Nhưng đôi khi sự thật lại rất ngược ngạo. Có thể sau khi Diệp Vô Phong giết người xong thì lại cố tình để lại một bằng chứng trông hết sức là thiếu I-ốt kiểu đó để quấy nhiễu phương hướng điều tra của chúng ta.”
Brown cười lạnh một tiếng:
“Anh Jabbar, dưới tình huống bình thường thì kẻ gây án chắc chắn sẽ rất khó có được trí thông minh siêu phàm như của anh hiện tại đâu. Họ sẽ làm theo trực giác, lúc đó thì họ muốn đổ oan cho ai đều sẽ nghĩ ra biện pháp để lại một bằng chứng cụ thể như một bản di chúc máu kiểu đó. Tất nhiên, sau khi hung thủ làm ra cái thứ hành vi còn ngu hơn súc vật như vậy thì cũng đã cảm thấy hối hận đến xanh cả ruột rồi.”
Rồi Jabbar nhìn qua người đàn ông cao gầy ngồi bên cạnh mà hỏi:
“Tướng quân Hồ Quý, ông cảm thấy như thế nào?”
Hồ Quý nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780427/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.