Trên đường đi, Lạc Viễn Chinh cũng lắng nghe vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng ông còn xen vào một câu, hơn nữa những câu này vô cùng hài hước và có kiến giải.
Bạch Tinh Đồng lập tức cảm nhận được rõ ràng sự nhẹ nhàng thong thả, trái tim rộng lớn, vốn hiểu biết uyên bác của Lạc Viễn Chinh trong những lời nói chuyện tùy ý này.
Cô ta cũng cảm thấy việc Lạc Viễn Chinh có thể đứng được ở vị trí cục trưởng có liên quan chặt chẽ đến sự tu dưỡng này.
“Đây có lẽ là vị trí trang trọng nhất trong nhà Âu Dương đúng không? Có phải chủ tịch Âu Dương sống ở đây không?” Lạc Viễn Chinh chỉ vào một nơi vô cùng có bề thế.
Khương Lạc Tam lắc đầu: “Đó là nơi ở của bà cụ Âu Dương.”
“À, tôi hiểu.” Lạc Viễn Chinh hơi kinh ngạc: “Xem ra chủ tịch Âu Dương đúng là một người con có hiếu.”
Khương Tam Lãng cười kín đáo: “Đó là chuyện đương nhiên?”
“Tam Hy Đường? Không lẽ ở đây cũng có bút tích thực của ba tác phẩm thư pháp nổi tiếng nhất trong lịch sử.” Lạc Viễn Chinh hỏi không chắc chắn.
Khương Tam Lãng cười ha ha: “Cục trưởng Lạc lại nói đùa rồi! Đây chỉ là xây dựng phỏng theo Tam Hy Đường của Cố Cung thôi, thật ra những đồ được lưu trữ đều là hàng giả. Cũng có một số bút tích thật, nhưng phần lớn đều là do những người hiện đại viết.
“À.” Lạc Viễn Chinh tiếp tục đi về phía trước.
Đi vòng quanh gần một tiếng đồng hồ, Lạc Viễn Chinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-cap-o-re/2780414/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.