“Lâm Hoài Công đã chết! Hơn nữa Hổ Tam cũng chết, người thợ khoá kia cũng chết luôn rồi...” Bạch Tinh Đồng vô cùng bất lực gọi điện thoại thông báo tin này cho Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười khổ: “Không phải bọn họ đều được cảnh sát của cô trông coi sao? Làm sao có thể chết được?”
Bạch Tinh Đồng bất lực nói: “Tôi đã điều tra qua, không có bất kỳ sai sót nào, những người này vốn dĩ đã được canh gác cẩn thận trong trại giam, nhưng lại chết một cách khó hiểu, tất cả họ đều chết do suy tim.”
“Suy tim! Có loại thuốc nào mà con người người uống vào sẽ chết như triệu chứng của bệnh suy tim không?” Diệp Vô Phong nảy ra một ý nghĩ.
Bạch Tinh Đồng lắc đầu: “Bác sĩ pháp y của chúng tôi đã khám nghiệm tử thi, không hề tìm thấy bất kỳ thành phần dược liệu nào như thế cả!”
Diệp Vô Phong lại nói: “Chẳng lẽ là một loại võ công, chỉ cần đánh vào trái tim sẽ xuất hiện triệu chứng tương tự như suy tim?”
“Võ công?” Bạch Tinh Đồng có chút bối rối: “Loại võ công nào có thể đạt được hiệu quả như vậy chứ?”
Diệp Vô Phong cũng suy tư: “Ờ, tôi cũng không biết rõ lắm. Tôi chỉ nhớ trong võ thuật cổ truyền có ghi chép lại hình như có một loại võ công tên là ngũ độc xuyên tâm chưởng. Chỉ cần đánh vào lưng hoặc ngực, sẽ khiến tim bị chấn thương và ngừng đập. Bên ngoài không có bất kỳ dấu vết nào. Tôi cảm thấy các dấu hiệu có vẻ giống như bệnh suy tim cô đề cập đến.”
“Ngũ độc xuyên tâm chưởng? Nhưng bây giờ là xã hội hiện đại, có ai lại đi luyện loại võ công này chứ?” Bạch Tinh Đồng nghi ngờ hỏi.
Diệp Vô Phong nói: “Nếu như không phải thuốc, tất nhiên là do võ công, người tu luyện thành công loại võ công này, chắc chắn là một cao thủ cấp bậc đại sư. Nếu không trại giam canh gác kỹ lưỡng như vậy, người thường làm sao có thể vào được?”
Bạch Tinh Đồng cảm thấy có lý: “Ừ, những gì anh nói, tôi cũng nghĩ có thể do một vị võ công cao thủ làm nên. Nhưng ai có thể làm được chuyện này? Vào trại giam giết người, là phải có lá gan cực kỳ lớn.”
Diệp Vô Phong nói: “Thực ra ở tỉnh Liêu Đông này có rất nhiều người vô cùng can đảm. Ví dụ như ông Kiều Thất đó.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tất nhiên chúng tôi cũng nghi ngờ Kiều Thất, nhưng mà hoàn toàn không có bằng chứng. Cũng giống vụ án dì Mã bị làm hại, chúng tôi chỉ có thể bắt Đại Tùng về kết án, cho tới lúc chết Đại Tùng cũng không chịu thừa nhận việc này là do Kiều Thất sai khiến, chúng tôi cũng chẳng có cách nào.”
“Kiều Thất nhất định sẽ bị lật đổ.” Diệp Vô Phong tự tin nói.
“Tôi muốn ông ta bị pháp luật trừng trị! Ông ta đã làm quá nhiều điều ác!” Bạch Tinh Đồng cũng cực kỳ tức giận nói.
“Đường Trảm, cậu đã từng nghe qua loại võ công có thể sau khi giết người ngụy tạo thành triệu chứng bệnh suy tim chưa?” Diệp Vô Phong gọi Đường Trảm hỏi.
Đường Trảm cười khổ: “Đại ca, chuyện mà anh còn không biết, hỏi em cũng không có tác dụng! À đúng rồi, Tạ thị đã được thu mua thành công, chỉ còn chờ chị dâu tiếp quản.”
“Đã biết.” Diệp Vô Phong cúp điện thoại, thản nhiên đi lang thang trên phố, nhưng lại có cảm giác phía sau có người theo dõi mình. Tiếp tục đi một lúc thì phát hiện đối phương vẫn còn theo sau mình nên anh đi tới quán cà phê, thản nhiên như không có chuyện gì mà ngồi xuống.
Sau khi gọi một tách cà phê, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng khuấy đều, phát ra từng tiếng “ lách cách”.
Anh chú tâm khuấy cà phê, mắt rủ xuống, vẻ mặt chuyên chú.
Ánh đèn trước mặt hơi mờ đi, bên cạnh có một người đi đến. Là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người vạm vỡ, trang phục thể thao nhưng cả người lộ ra vẻ sạch sẽ, chỉnh tề.
Diệp Vô Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, anh có thể cảm nhận được người trước mắt này có võ công cực kỳ cao, dường như còn có dấu vết của người trong quân đội. Khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, trong lòng anh thầm gật đầu: “Ừ, đúng thật là rất đàn ông!
“Anh Diệp, tôi có thể ngồi xuống được không?” Người đàn ông nói chuyện lịch sự, hơn nữa ánh mắt rất ngay thẳng.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Mời ngồi!” Sau đó anh cười nhìn đối phương: “Anh biết tôi sao?”
Người đàn ông vạm vỡ gật đầu: “Tôi biết anh Diệp, còn anh Diệp thì không biết tôi, bởi vì chúng ta chưa bao giờ trực tiếp giao dịch. Tự giới thiệu một chút, tôi tên Dương Chấn Hoa, tại chốn giang hồ tỉnh Liêu Đông còn có danh xưng Thiết Thoái Dương. Đương nhiên danh xưng này là do được bằng hữu giang hồ cất nhắc nâng đỡ.”
“Ừm, anh rất tốt.” Diệp Vô Phong ngoắc ngoắc ngón tay: “Phục vụ, lấy thêm một tách cà phê.”
“A, anh Diệp, cà phê thì không cần. Hay là chúng ta đổi chỗ khác, uống vài ly được không?” Đôi mắt Dương Chấn Hoa đầy háo hức.
“Được chứ! Tôi không quen thuộc Phụng Thiên lắm, anh hãy tìm một chỗ đi!” Diệp Vô Phong rất vui vẻ nói.
“Được!” Dương Chấn Hoa trông rất hào hứng: “Cách đây không xa có một nhà hàng Đông Bắc, cá thiên nhiên làm rất ngon. Đây là món ăn đặc trưng của họ. Chúng ta đi đến nếm thử xem sao?”
“Ok.” Hai người rất ăn ý với nhau, Dương Chấn Hoa sải bước về phía trước, có thể dễ dàng nhận thấy tâm trạng bây giờ của anh ta rất kích động.
Diệp Vô Phong thực sự biết cái tên Thiết Thoái Dương. Tại giang hồ tỉnh Liêu Đông, Thiết Thoái Dương cực kỳ nổi tiếng, nhưng không ai biết tên thật của anh ta. Hôm nay, khi Thiết Thoái Dương gặp mặt Diệp Vô Phong, anh ta đã nói ra tên thật của mình. Nhìn từ việc này, có thể thấy anh ta rất tin tưởng Diệp Vô Phong.
Nghe nói Thiết Thoái Dương đã là cao thủ, gần sáu năm trước anh ta trở về tỉnh Liêu Đông, định cư ở ngoại ô Phụng Thiên, từng giao thủ với vài anh hùng hảo hán giang hồ, nhưng chưa bao giờ thua.
Nhưng anh ta chưa bao giờ giao du với Kiều Thất, ngay cả khi Kiều Thất cử người mời anh ta gia nhập, Thiết Thoái Dương cũng kiên quyết từ chối. Chỉ nói bản thân say mê võ thuật, không muốn tham gia vào những cuộc đánh đấm, chém giết trên giang hồ.
Nhưng hiện tại xem ra, Thiết Thoái Dương không đơn giản như vậy.
Cách bài trí của nhà hàng Đông Bắc này khá riêng tư, mỗi phòng đều độc lập, nhìn rất cao cấp, chẳng trách kinh doanh rất hot.
Thiết Thoái Dương nhẹ nhàng bước vào, vừa đi vào đã đi thẳng vào một phòng riêng, người phục vụ lập tức đi theo: “Anh Dương, phòng riêng mà anh đặt, tôi đã giữ lại cho anh. Anh muốn ăn món gì ạ?”
Thiết Thoái Dương nói về phía Diệp Vô Phong: “Đây là khách quý của tôi, anh ấy sẽ gọi món.”
Diệp Vô Phong vội vàng từ chối: “Ừm, tôi không hiểu rõ nơi này, anh Dương cứ tùy tiện gọi món đi.”
Thiết Thoái Dương gật đầu: “Được thôi, bốn món ăn, hai mặn hai chay, nhất định phải có món đặc trưng, thêm mì hầm giò heo, chỉ cần hai món chay. Lại thêm hai bình Mao Đài.”
“Mao Đài! Anh Dương, không cần uống loại rượu ngon như vậy đâu?” Diệp Vô Phong hơi ngạc nhiên, nghe nói với tư cách là Thiết Thoái Dương, anh ta đã dạy riêng cho một vài đồ đệ. Anh ta thường sống bằng nghề nông, chăn nuôi, nên thu nhập của anh ta không được cao lắm. Không nhiều đến mức có thể tùy tiện uống rượu Mao Đài.
Thiết Thoái Dương cười nói: “Anh Diệp, thật ra mấy ngày nay tôi luôn để ý đến anh, xin anh đừng chê cười.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Để ý tới tôi? Nếu anh đã có thể thẳng thắn nói ra như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chê cười.”
“Ha ha, sảng khoái!” Thiết Thoái Dương cười, rồi lại hạ giọng: “Anh Diệp, trong khoảng thời gian này, anh đã sai người mua văn phòng ở phố Phúc Lâu, thu mua Tạ Thị, ép chết Đại Tùng, đánh bại Trần Cương. Thật ra tôi cứ suy nghĩ mãi, anh Diệp đến Phụng Thiên là muốn làm chuyện gì?”
“Ồ?” Diệp Vô Phong trong lòng thầm kinh ngạc, Thiết Thoái Dương này thật đúng là không tầm thường! Nếu anh ta biết về những thứ khác thì không nói, nhưng rất khó để biết về trận chiến của mình với Trần Cương. Dù sao thì đó cũng không phải là nơi công cộng.
Anh ta không phải là doanh nhân, làm sao anh ta có thể biết anh đã thu mua Tạ thị?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]